[Tình Trai] Ga Giường – Chương 22

Benny và tôi ngồi ăn sáng trên bàn, Benny xém tí nữa là ụp mặt lên cái bánh kếp vì ngủ gật dù cho tối qua ngủ say như chết. Tôi cũng đang rất mệt, đến gần sáng mới ngủ được và dậy thật sớm ngay khi ánh mặt trời chói lóa chiếu vào phòng. Benny miễn cưỡng kéo mình khỏi giường do lời hứa sẽ làm bánh kếp một cách hiền từ của mẹ tôi, cơ mà với tình hình này cậu ta sẽ ngủ trên mớ bánh luôn chứ nói chi là ăn chúng.

Tôi búng tay vào trán Benny khi đầu cậu ta bắt đầu ngã dần xuống, mũi xém tí nữa là quết lên lớp xi-rô phủ trên cái bánh kếp. Benny la ‘ái’ lên, đầu bay ngược về sau khiến cái ghế cậu ta đang ngồi trượt về sau vì bất ngờ. Benny bắn tôi một cái lườm, cái đầu bờm xờm do mới dậy của cậu ta phất phơ trong khi trừng mắt.

“Làm éo gì vậy?” Benny rên rỉ, chà chà cái mũi đang có vệt xi-rô trên đầu mũi. Nhăn mặt nhìn xuống, Benny nhận ra rằng tôi vừa mới cứu cậu ta khỏi bị tình huống dính nhớp. Theo nghĩa đen luôn. “À, cảm ơn, chắc vậy. Cơ mà có thể dịu dàng hơn mà, trời ạ.” Benny thở dài chà chà trán, khiến tôi bật cười.

“Tui mới phải là người ngủ gật đây nè,” tôi nói, dựa đầu lên tay nhướng mày nhìn Benny, chỉ vào quầng thâm dưới mắt. “Ông có biết là mình ngáy to cỡ nào không vậy?”

“Hem,” Benny nói rồi khúc khích cười.

“Khôn thế nhở,” tôi lè nhè nói, nhét một đụn bánh kẹp vào miệng, nuốt vội. Benny chỉ cười toe toét, cuộn lên một đụn bánh lớn rồi nhét vào miệng, nhồi phồng cả má lên.

“Jamie đâu?” Benny vừa nhai vừa hỏi, nhìn sang hướng phòng Jamie. Cửa vẫn đang đóng và không có tiếng động gì bên trong. Nhìn giờ – đã hơn 9 giờ sáng – Jamie chắc chắn còn ngủ.

“Dám cá là ngủ nướng rồi,” tôi nói, Benny cười khì.

Chuẩn bài bả rồi,” Benny đảo trắng mắt nói. “Thiệt luôn bả mê ngủ vãi cc-” Benny ngập chặt miệng lại rồi cẩn thận ngó sang phía mẹ tôi, người chắc chắn là nghe được từ chửi bậy từ cậu ta nhưng lờ đi, cơ mà miệng bà hơi co giật. “Như xác chết ấy.” Benny nói nốt, hắng giọng.

“Lên đại học nó thế, quật dữ lắm,” tôi nhún vai nói.

“Mong lên đó quá,” Benny thở dài, đăm chiêu nhìn vào phương xa.

“Muốn gì thì phải tốt nghiệp được cấp 3 đã, bạn tui ơi,” tôi nói, cười nhăn răng. “Đặt mục tiêu khả thi đã, biết chưa?”

“Cái đé- À ý tui là, biến đi,” Benny nói, mẹ tôi khẽ cười khúc khích đảo mặt bánh kếp, tiếng xèo xèo nho nhỏ phát ra. Tôi mở miệng để tiếp tục ghẹo Benny, nhưng bị cắt ngang bởi tiếng điện thoại rung rõ lớn trên bàn. Nó rung rung khiến cho dịch dần về phía Benny, tên đó liếc nhìn tên người gọi. Mắt cậu ta lập tức sáng lên với ánh nhìn gợi mở, huýt sáo một cái rồi khẽ nhếch miệng cười.

“Gì?” Tôi hỏi, cau mày nhìn biểu cảm của Benny rồi cầm điện thoại lên. Bụng tôi quặn cả lên và cau mày chặt hơn khi nhìn thấy dòng chữ trên màn hình.

Sofia.

“Này khi bạn gái gọi điện thì đừng có nên làm cái mặt đó chứ,” Benny nói, cười khúc khích.

“Cổ không phải bạn gái tui,” tôi vội nói, chữ ấy sao mà chua chát trong miệng. Benny chỉ ừm hứm không thèm tin lời tôi. Tôi nuốt nước bọt tiếp tục nhìn vào cuộc gọi đến, Benny nghiêng người sang để huých vào cánh tay tôi.

“Vậy… ông có định trả lời hay không đó?” Benny hỏi, khiến tôi ho lên.

“À-Ừ, dĩ nhiên có,” tôi nói, vuốt ngang trên màn hình. Chiếc máy ngừng rung và tôi hắng giọng. “Chào, Sof.”

“Anh Wes! Cuối cùng cũng chịu bắt máy,” Sofia nói, giọng cô nàng nhẹ nhàng, thanh thoát phát ra từ ống nghe.

“À, xin lỗi, chỉ là anh, ờ, bị bận,” tôi nói, Benny nhướng mày nhìn tôi. Tôi đá vào ống chân cậu ta dưới bàn, thằng bạn tôi giả vờ đau đớn lắm mà quỳ sụm xuống, khiến tôi liếc mắt xem thường.

Ồ, không, không sao mà, anh Wes,” Sofia cười dịu dàng mà nói, “Dù sao thì, anh có nói em rằng các anh sẽ đi đến Sorrento đó…”

“Ừ-Ừ?” tôi lại lắp bắp, bắt đầu cảm thấy hãi với chiều hướng cuộc nói chuyện này đang dẫn đến. Benny đã bò lên lại khỏi cái tư thế cà rỡn dưới đất, ánh mắt tò mò trong khi tôi thì chảy mồ hôi ròng ròng lo sợ. ‘Chuyện gì vậy?’ Benny mấp máy môi với tôi, và tôi lắc đầu, chĩa ngón trỏ vào cậu ta bảo chờ đi.

À thì, Parker và em muốn làm chuyến đi chơi đây đó vì hai đứa đang chán muốn chết, nên bọn em quyết định cũng sẽ đi Sorrento!

“À,” tôi chỉ còn biết thốt ra thế, cái cảm giác sợ hãi đã biến thành thất vọng. Dường như Sofia không nhận ra sự miễn cưỡng của tôi khi đón nhận tin ấy, hoặc có khi cô ấy đang chìm trong sự phấn khích của bản thân mà tiếp tục nói.

Bọn em thực ra đã đang trên xe hơi chạy lên đó rồi! Mọi người sẽ đi đâu trong khoảng một tiếng nữa? Bọn em sẽ gặp anh ở đó!” Giọng Sofia rõ vui vẻ, nhưng đầu tôi bắt đầu đau lên và bụng thì bắt đầu buồn nôn. Tôi cảm thấy thật tệ hại với việc trong lòng không hề muốn gặp cô ấy, biết rằng cô ấy không có ý xấu gì và thực sự muốn dành thời gian cùng chúng tôi. Cùng tôi. Cái cảm giác không muốn dành thời gian cùng cô ấy và cả cảm giác tội lỗi về điều đó đang xoáy trong cái vòng lẩn quẩn, không hồi kết.

“Ừm, nghe… tuyệt đó,” tôi nói, giọng giật lên vì Benny đá vào chân tôi dưới bàn, cho tôi ánh mắt nghi vấn chuyện gì đang diễn ra.

Đúng chứ? Sẽ vui lắm nếu bốn chúng ta có thể tụ họp! Hầy, tệ cái là Rach và Leo không đi được.

“Ừ, phải,” tôi nói, bật cười gượng lên. “À, thì, bọn anh hiện đang ăn sáng nên có gì gặp nhau ở bãi biển ha?”

‘Mình mong là không hơn.’

Dạ, nghe được đó! Em sẽ gọi lại cho anh khi gần tới, nhưng mà Parker lái xe cứ như bà già ấy nên hứa chờ đó nha,” Sofia cười khúc khích, và tôi bật ra một nụ cười chân thành khi nghe được tiếng Parker kháng nghị ở đầu dây bên kia.

“Hứa chờ,” tôi nói sau khi nuốt đi cái nút nghẹn trong cổ họng, Sofia lại bật cười lên, tiếng cười vô tư lự. “Nói chuyện sau nhé, Sofia.”

Dạ, anh Wes,” Sofia nói, rồi sau đó cô ấy nhỏ giọng thành tiếng thầm thì. “Mà nè, em nhớ anh. Em mong được gặp anh lắm.” Tôi hít vào một hơi căng chặt với câu từ của cổ, đầu đau nhói còn cơn buồn nôn nhẹ lại trỗi dậy.

“Ừ, anh cũng vậy. Gặp lại sớm ha,” tôi nói, muốn tự tát một cái. Không cho phép bản thân trì hoãn, vội cúp điện thoại và ấn nó lên bàn.

“Có gì hot?” Benny hỏi, liếm chút xi-rô trên ngón tay của cậu ta còn tôi thì đẩy cái dĩa của mình đi. Benny thấy tôi chỉ mới ăn có nửa, và tôi gật đầu, Benny cười toe toét một cách ham ăn kéo cái dĩa của tôi lại chỗ của cẩu rồi nhét thêm mấy miếng bánh kếp vào cái miệng háu ăn của cậu ta.

“Sofia và Parker đang tới đây,” tôi nói, cố không thể hiện sự chán nản trên mặt với tin tức ấy. Benny nhướng một bên mày, trước khi nheo mắt lại còn đôi môi cong lên.

“À,” Benny nói, dùng khuỷa tay huých vào tôi. “Nhỏ ấy không có rời xa ông được, nhở?”

“Thôi đi, Ben, không phải vậy đâu,” tôi đảo trắng mắt nói, nhưng mà sao vẫn có thể nghe thoảng giọng nói mềm dịu của Sofia trong đầu.

‘Em nhớ anh.’

“Theo tui thấy thì không giống vậy đâu hà,” Benny nói, ngúng nguẩy chân mày.

“Vậy thì đi kiểm lại mắt đi,” tôi nói, Benny chỉ nhún vai với nụ cười toe toét đáng đánh trên mặt. “Biến mịa đi, Benny.”

“Wesley, không nói tục,” mẹ tôi không quay đầu lại mà nói sang, khiến tôi nhăn mày. Cái nụ cười toe toét nhây như cứt của Benny lại càng khiến tôi tức điên, đứng dậy khỏi ghế.

“Ăn cho xong lẹ đi tên nặng-mông, mau đi tới bãi biển trước khi bọn họ tới đây,” tôi nói, Benny gật đầu rồi cầm cái dĩa lên ngang mặt dùng nĩa đẩy hết toàn bộ chỗ đồ ăn còn lại vào miệng. Tôi chỉ biết lắc đầu trong khi cậu ta vừa cảm ơn mẹ tôi vừa nhai nhồm nhoàm, mẹ Leanne không quay đầu mà chỉ vẫy vẫy tay với nụ cười trên môi.

Tôi có ít nhất một đến hai tiếng trước khi Parker và Sofia tới đây. Sau đó… tôi chỉ hi vọng là Sofia không có cố được nước làm tới áp sát chuyện cả hai.

Bởi vì tôi không chắc rằng mình có dám đẩy cô ấy ra khỏi không.

~~~

Tôi nhịp nhịp chân trên vỉa hè nóng hổi, dép kẹp vỗ vỗ lên mặt đất. Benny đang ngồi trên lan can ngăn cách bãi cát, thè lưỡi ra sức liếm lên cây kem đang tan chảy thiệt là nhanh. Jamie đang đứng cạnh cậu ta ăn kem của mình cũng nhoe nhoét không kém, vài giọt kem chảy vào bộ ngực của bả ngay trên cái áo tắm màu đỏ. Tôi thở dài khi nhìn hai người này sao mà phởn dữ trong khi tôi đang căng thẳng cứng ngắc hết cả cơ người chờ đợi Sofia và Parker đến.

“Ngồi xuống đi, Wes,” Jamie nhếch mép nói khi tôi bắt đầu đi đi lại lại.

“Ầy, kệ ổng đi,” Benny nói, biểu cảm y chang Jamie cứ như cả hai người đó học nhau ấy. “Ổng chỉ bồn chồn quá do bạn gái sắp tới thôi ấy mà.”

“Em có nói tên con nhỏ ấy là gì? Sofia?” Jamie hỏi, Benny gật đầu.

“Cổ không phải ‘bạn gái’ của em,” tôi nhấn mạnh, hai người đó bơ đẹp tôi trong khi Benny tiếp tục kể lể cho Jamie về chuyện Sofia và tôi. Jamie cười đến sặc một cái rồi nhìn tôi trên dưới, lắc đầu không tin nổi.

“Thiệt luôn á? Không hiểu nổi Sofia thích gì ở thằng cu này luôn ấy. Nó chỉ là quá…” Jamie nói, vẫy vẫy cây kem trên tay lựa cái từ chuẩn nhất để diễn tả tôi.

“Ờ, ờ, em tự hiểu rồi,” tôi nói, nhăn mày với câu nói của chị tôi. Nói thật tôi cũng không nhìn ra Sofia thích gì ở tôi nữa. Nếu có gì, thì đó là tôi là một thằng tồi vãi c*c. Tôi quá hèn nhát để dám thừa nhận điều ấy, và Sofia chỉ quá tốt để mà nhận ra điều ấy.

Không lâu sau, cái xe cũ mèm của Parker cuối cùng cũng chạy tới bãi đậu xe trước mặt chúng tôi, Sofia vẫy vẫy tay bên trong. Jamie đứng dậy, quàng tay qua vai tôi cười toe toét.

“Ồ, dễ thương đấy,” Jamie nói, gật đầu chấp thuận. “Càng khiến chị tự hỏi sao cô bé lại thích bây. Thế giới này đúng là chuyện gì cũng xảy ra được mà.”

“Ngậm lại đi, Jamie,” tôi vặn lại một cách mệt mỏi trong khi Sofia và Parker ra khỏi xe. Sofia ấp úng cười khi thấy tôi, cô nàng đảo mắt sang giữa tôi và Jamie, đôi má đỏ lên còn trong đôi mắt thì u ám. Tuy nhiên, mắt của Parker, mở to hết cỡ miệng há hốc, không dời mắt nổi khỏi Jamie.

“Chào mấy đứa,” Benny vui vẻ chào đón, cho Sofia một cái ôm và vỗ vỗ lưng Parker, hai người họ lại bơ đi cậu ta mà nhìn chằm chằm vào hai người Jamie và tôi.

“W-Wes, Ai đây ạ?” Sofia hỏi với giọng nhỏ và nhu mì liếc nhìn qua chúng tôi, vặn vặn ngón tay trước mặt mình. Jamie thích thú nhìn cô nàng, lấy tay mình khỏi người tôi còn tôi thì thở dài.

“Parker, Sofia, đây là chị anh, Jamie,” tôi nói, nhăn mày khi Jamie lập tức ngẩng lên, nụ cười rạng rỡ bừng trên khuôn mặt mà tiến lên phía trước.

“À, rất vui được gặp chị!” Sofia nói, đưa tay ra để bắt tay Jamie, chân bồng bềnh vì phấn khích. “Em là Sofia.” Jamie phì cười với sự hồ hởi của Sofia, và ôm nhỏ một cái thay vì bắt tay. Khi họ tách ra, Jamie quay sang tôi mà mấp môi ‘Ẻm dễ thương đó’ và nhướng nhướng mày gợi ý tiến công, khiến tôi đỏ mặt và lắc đầu kiên quyết.

“Và em là Parker,” cậu nhóc chen vào, đứng vào trước Sofia và giơ tay ra trước chị tôi. Benny và tôi cho nhau ánh mắt khi Parker nở một nụ cười rạng rỡ, tôi khinh bỉ nhìn cậu ta duỗi thẳng lưng và gãi gãi tóc. Tôi xém nữa là kêu lên thành tiếng khi thấy tầm mắt Parker chuyển từ mặt của chị tôi xuống người của chỉ, đặc biệt là bộ ngực mặc áo tắm và váy jean ngắn bọc quanh hông. Lại nhìn sang Benny, tôi đảo mắt xem thường với cái mặt hóng biến của cậu ta, trông cứ như đang xem một bộ phim hài tình cảm như mọi khi. Giờ cậu ta chỉ cần hộp bắp rang và cái ghế dựa là cẩu sẽ trông y chang đang ở rạp chiếu phim luôn.

“Cậu ta đang tán tỉnh Jamie sao?” Benny thì thầm với tôi, cười khẩy. Tôi khó chịu gật đầu, rồi lắc lắc đầu khi thấy Jamie đang cố nhịn cười, bắt tay với cậu ta khiến cậu nhóc đỏ cả mặt lên khi được chạm lấy.

“Jamie,” bà chị tôi nói, lui tay lại để tháo cột tóc, vốn được cột chặt thành một búi trên đỉnh đầu. Tôi cảm thấy hơi muốn bệnh khi thấy Parker liếm môi nhìn tóc bà chị tôi xõa xuống vai, đôi mắt dõi theo khi chị tôi kéo dải tóc lên trước một bên vai, lộ ra cần cổ dài. Biểu cảm đầy tiêu khiển của Jamie về sự hứng thú một cách rõ ràng với bả của Parker khiến Benny và tôi cố nhịn cười.

“Xem Jamie đùa giỡn thẳng nhỏ cảm thấy buồn nhẹ á,” Benny nói, đặt tay lên tim. “Hãy cùng cầu nguyện cho Parker nào.”

“Amen,” tôi nói, ngay sau đó Sofia đi tới cạnh tôi, đặt tay lên bàn tay tôi. Tôi bỗng chảy mồ hôi ròng ròng, và không phải là do trời nóng.

“Giờ mọi người đã tới đủ cả, đi bơi thôi nào,” tôi nói, đi về hướng bãi biển. Các ngón tay tôi căng cứng khi Sofia nắm lấy chúng, và tôi cố lờ đi mấy ánh nhìn đầy-ranh-mãnh của Benny và Jamie bởi vì cái nắm tay. Sofia cười và gật đầu với lời của tôi, kéo nhẹ tay tôi khi cô nàng bắt đầu đi tới bãi biển.

‘Chuyến du lịch này không được thư giãn như mong đợi rồi.’ 

——————————————————-

Lời tác giả: Bận bịu chuyện ở trường đại học nên ra chap hơi trễ ha. Cảm ơn mọi người đã đọc chương này và hi vọng mọi người sẽ thích nó. 🙂

————————————————————————-

Lời dịch giả:

Khi làm một bộ truyện, mình chia quá trình thành 3 phần với tương quan giữa dịch giả và độc giả:

1) Lựa chọn và sắp xếp: chọn bộ truyện phù hợp để làm là cả một vấn đề, tránh đụng điểm không thích cá nhân, rồi sắp xếp thời gian, khả năng bản thân có làm tốt được không, có khả năng hoàn thành không,…

2) Quá trình làm truyện: không nói toàn bộ nhưng phần lớn khi làm truyện thì sẽ có mối quan hệ giữa dịch giả và độc giả, độc giả nhiều và siêng ủng hộ dịch giả thì người làm sẽ có hứng làm hơn, và năng suất hơn, đây là sự thật hiển nhiên rồi ^^, nhưng có một sự thật đáng buồn là giới làm truyện bị gặp cảnh giống giới họa sĩ, sản phẩm nghệ thuật chỉ nổi tiếng khi họa sĩ đã chết, thì truyện làm chỉ nổi khi truyện đã hoàn thành, nhưng đối với dịch giả thì động lực của họ là khi trong quá trình làm truyện chứ không phải khi hoàn thành truyện.

3) Hoàn thành truyện: thường sẽ nổi lên, số lượng độc giả tăng vọt do lượng người xem sẽ vào thông qua các trang tổng hợp giới thiệu đam mỹ hoàn, nhưng lúc này thì dịch giả đã không còn trong cái quá trình động lực của họ nữa rồi…

Mình viết điều này chỉ để nói rằng, hiện giờ mình đã có một lượng độc giả theo dõi truyện ổn định và mình rất vui vì điều đó, nhưng có nhiều bộ truyện không được may mắn như vậy, cho nên mình mong là các bạn độc giả hãy ủng hộ các bạn làm truyện khi họ cần nhất, ở quá trình làm truyện ấy, đừng đợi đến khi truyện hoàn thành rồi mới vào ủng hộ, như vậy sẽ buồn cho bạn làm truyện lắm, có rất nhiều bộ bị bỏ dở là do như vậy, vì họ ko cảm thấy được ủng hộ, nhưng thực ra là vì một lượng độc giả đợi đến khi họ hoàn thành mới vào, thế thì quá muộn 🙁 

Vtrans by DDMinh 

——————————–

MỤC LỤC

6 thoughts on “[Tình Trai] Ga Giường – Chương 22

  1. Mình cũng mới chỉ biết đến WordPress và pg DDMinh trên fb mới đây thôi. Bộ truyện này là bộ truyện chữ BL mình đọc đầu tiên sau một thời gian khá lâu mình không đọc BL chữ ý ( mình có đọc fanfic các thứ nhưng không phải là truyện với nhân vật tự tạo ra ý 😕 Khó nói ghê ) Nhưng mà, bộ truyện này thực sự khiến mình mế mề mê luôn ý, nhân vật đáng yêu và tác giả viết mạch truyện rất chậm rãi mà khai thác được tâm lý tính cách của nhân vật. Mình cũng thực sự thích văn phong dịch của bạn, nó van trau chuốt nhưng không hề bị khó hiểu hay hán việt quá( đối với bộ này thì mình thấy vậy a) và những điều bạn chia sẻ sau khi hết mỗi chương truyện đọc rất thân thiện a, kiểu cảm giác chia sẻ bộ truyện với người đọc ý. Mình thì may mắn là được đọc bộ truyện này khi nó đã hoàn thành và mình rất biết ơn công sức mà bạn đã bỏ ra a ~ Mình đang theo dõi cả hai bộ truyện tranh ” Quý ngài hoàn mỹ 100%” và ” Bạn giường SM” nên là mình nghe vẫn sẽ bám pg dài dài aaaa

    1. Cảm ơn bạn rất nhiều, những bình luận như thế này chính là động lực lớn nhất của mình trong con đường đam mê làm truyện ^_^

  2. Ôi trời mong Wes nhanh chóng kết thúc với Sofia đi cứ kiểu dùng dằng thế này thì thấy cứ tội cho Sofia sao ý

Comments are closed.