[Đam mỹ cao H] Thận Trọng Từng Bước: Chương 01

Chương 1: Thiếu niên ăn trộm.

Mỗi tối thứ tư Kỳ Diễn đều có một tiết học dương cầm, từ 6 giờ tối đến 8 giờ tối, việc này đối với cậu như đã trở thành thói quen, dường như chưa từng có ngoại lệ. Nhưng hôm nay cơ thể cậu không quá thoải mái, cái trán có chút nóng, giáo viên liền cho cậu tan học sớm.

Kỳ Diễn khoác cặp sách chậm rì rì đi về nhà, khi về đến nhà thì trời đã tối, nhà cậu là một căn hộ có kiến trúc cũ trong một tiểu khu, căn hộ của cậu ở tầng hai, cậu có chút gian nan leo lên cầu thang, lấy ra chìa khóa nhà đeo ở cổ để mở cửa, sau khi đổi giày xong, cậu liền nghe được ở trong nhà có những tiếng động bất thường.

Một cái bóng đen đang cử động ở trong phòng bếp, dường như đang muốn trốn vào đâu đó, nhìn hình thể kia không giống như là con mèo thường xuyên tới ăn vụng, dọa Kỳ Diễn sợ đến nhảy dựng lên, theo bản năng bật công tắc đèn bên cạnh, trong phòng khách lập tức sáng lên, bóng đen kia cũng không chút che dấu lộ ra trước mắt cậu.

Trong phòng là một thiếu niên mới tầm 11-12 tuổi, trên người mặc một cái áo thun dài đã cũ, rõ ràng không phải là quần áo của thiếu niên đó, bên trên vạt áo vẫn còn dính một chút dầu mỡ, hai tay lấm lem bùn đất, một bàn tay vẫn còn đang cầm một nửa cái bánh bao ăn dở, một tay khác thì cầm một cái bánh bao trắng trẻo mập mạp. Hắn biết mình bị Kỳ Diễn bắt tại trận, nhưng trên mặt lại không một chút hoảng loạn nào, đôi mắt còn toát ra một chút quật cường, gắt gao nhìn chằm chằm Kỳ Diễn, miệng vẫn còn đang nhai.

Kỳ Diễn sửng sốt, cậu căn bản không có nghĩ đến sẽ nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong không khí còn đang tản ra mùi hương của bánh bao, mà bánh bao bà cậu làm chính là bánh bao ngon nhất khu phố này, ngay cả tiệm bánh bao còn kém xa, vỏ mỏng nhiều nhân, mà nhân bên trong lại là thịt đã được chọn lọc kỹ càng, trộn lẫn thêm một ít hành băm, khi cắn một miếng, từ đầu lưỡi đến dạ dày đều tràn ngập hương vị thơm ngon, Kỳ Diễn là một đứa nhỏ khá kén ăn mà mỗi lần đều có thể ăn hơn ba cái.

Không khí dần trở nên xấu hổ, Kỳ Diễn có chút ngượng ngùng cùng thiếu niên trước mắt đối diện với nhau, có cảm giác dường như chính cậu mới là người làm sai. Đứa nhỏ kia đem bánh bao trên tay trái ăn xong, liền dùng ngữ khí lạnh như băng hỏi: 

“Anh muốn báo cảnh sát sao?”

Kỳ Diễn theo bản năng lắc đầu, cậu đương nhiên sẽ không vì mấy cái bánh bao mà đi báo cảnh sát, huống chi thiếu niên trước mặt cậu nhìn cực kỳ gầy yếu, mặc quần áo đều rộng thùng thình, hiển nhiên là do đói quá mức, cái này làm thân tâm cậu nảy sinh một cỗ thương cảm. Đứa nhỏ có chút kỳ quái nhìn chằm chằm cậu, mặt hắn biểu tình có chút hung ác, làm Kỳ Diễn có điểm sợ, lùi lại đằng sau mấy nước, chờ khi ý thức hồi phục lại thì đối phương đã có ý định rời đi, cậu gọi hắn lại.

“Cậu… Cậu chờ một chút…”

Thiếu niên nhìn cậu.

“Anh hối hận?”

Kỳ Diễn nói: 

“Không phải.”

Cậu chịu đựng cảm giác choáng váng đầu óc, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái túi sạch sẽ, chạy vào trong phòng bếp. Trên bếp có rất nhiều bánh bao tròn trịa, mỗi một cái đều cực kỳ mê người, Kỳ Diễn lấy năm sáu cái, rồi từ trong cặp mình lấy ra một hộp sữa, đưa tới trước mặt thiếu niên.

“Cho cậu. Cậu trèo cửa sổ vào phải không? Về sau không cần trèo nữa, rất nguy hiểm, nếu cậu đói, hãy tới tìm tôi, lúc 12 rưỡi trưa, còn có sáu giờ tối, tôi đều ở nhà một mình. À phải rồi, thứ tư thì không được, hôm đó tôi phải đi học dương cầm.”

Thiếu niên không có đưa tay tiếp nhân đồ vật của cậu, mà là dùng một loại ánh mắt rất quái dị nhìn cậu, tựa hồ như đang hoài nghi đầu óc của cậu có phải là có vấn đề hay không. Kỳ Diễn vì cơn sốt nên sắc mặt đỏ bừng, làn da cậu vốn dĩ trắng hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa, khi đỏ mặt lên như vậy nhìn xinh đẹp cực kỳ, đặc biệt là đôi mắt của cậu, giống như hàm chứa xuân thủy, mang lại cho người ta cảm giác có chút mê hoặc. Thiếu niên không tiếp lời cậu, cậu đành phải mềm nhẹ nói: 

“Cậu nhận nha.”

Thiếu niên lúc này mới nhận lấy túi của cậu, nhấp môi không nói lời nào, xoay người liền đi.

Kỳ Diễn nhẹ nhàng thở ra, đi tìm lấy hai viên thuốc hạ sốt, nằm trên sô pha yên tĩnh ngủ, thẳng đến khi bà ngoại từ tiệm bánh trở về mới tỉnh. Cậu vẫn chưa có hạ sốt, bà ngoại liền dẫn cậu ra một phòng khám nhỏ mua thuốc hạ sốt, đến đêm cơn sốt mới giảm bớt, ngày hôm dường như đã khỏi hẳn.

Kỳ Diễn khi đó mới mười sáu tuổi, mới vừa học cấp ba, sau khi mẹ cậu qua đời, cậu và bà ngoại sống nương nhờ lẫn nhau. Bà ngoại tuổi mới ngoài 60, thân thể cũng tính là không tồi, ở khu chợ bên cạnh buôn bán một ít thức ăn, cũng đủ nuôi sống hai người. Bà ngoại là người phương bắc, thích làm mì phở, bữa sáng đều làm cho Kỳ Diễn một bát mỳ tự làm, bên trên còn có một ít rau và thịt băm. Kỳ Diễn ăn không hết nhiều như vậy, nhưng biết bà ngoại thích nhìn cậu ăn nên cố gắng ăn nhiều một chút. Bà ngoại hiền từ nhìn cậu, đột nhiên nói: 

“Dương Dương, ta nghe Trần nãi nãi dưới lầu nói, có hai mẹ con mới chuyển tới đây, đứa bé kia hình như nhỏ hơn con 4 tuổi, nhưng một chút cũng không nghe lời, rất thích ăn trộm ăn cắp, nghe nói còn cướp tiền ăn sáng của học sinh tiểu học, con lúc ra cửa phải chú ý một chút, nhớ phải đóng kỹ cửa sổ.”

Kỳ Diễn trong miệng còn đang chứa mì sợi, nghe được lời bà ngoại nói, trong đầu liền hiện ra gương mặt quật cường kia, cái thiếu niên kia… Từ ngày hôm đó sau khi đối phương rời đi, Kỳ Diễn thật ra có kiểm tra toàn bộ đồ đạc trong nhà, bà ngoại làm ăn buôn bán, thường xuyên để một ít tiền trong ngăn kéo, cũng không quá khó tìm, nhưng lại không bị lấy mất.

Cho nên đứa bé kia thật ra là vì đói bụng mới vào nhà người khác trộm đồ đi?

Kỳ Diễn bảo hắn đói bụng thì tới tìm mình, nhưng trên thực tế mấy ngày nay cậu không có gặp qua đối phương, trong nhà cũng không có dấu vết bị ăn cắp. Kỳ Diễn mơ hồ đáp ứng, bà ngoại lại hỏi: 

“Con đã nhìn thấy hai người họ chưa?”

Kỳ Diễn không phải là người thích nói dối, cho nên nhẹ nhàng gật đầu.

“Đã nhìn thấy.”

Bà ngoại nói: 

“Ta chưa thấy bộ dạng của đứa bé kia, nhưng đã nhìn thấy mẹ nó, mặt thì trang điểm lòe loẹt, mặc quần áo hở hang, vừa thấy liền biết không phải là loại người đứng đắn. Nghe nói cô ta còn thường xuyên đưa nam nhân về nhà, cũng không biết là làm việc dơ bẩn gì, cho nên mới nói lão Đặng, sao có thể cho loại người đó thuê nhà!”

Người lớn tuổi thích nói chuyện dong dài là điều thực bình thường, Kỳ Diễn thuần thục ứng phó, sau khi ăn mỳ xong, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Cậu đối với thiếu niên kia cũng không hứng thú lắm, cậu hiện tại đều dồn hết chú ý vào sách vở, thi vào một trường đại học tốt, sau đó tìm một công việc tốt, sau đó báo hiếu bà ngoại. Nếu cậu may mắn, cậu hy vọng có thể gặp được một người con gái không ghét bỏ thân thể cậu để kết hôn, sau đó sinh một hai đứa con.

Kế hoạch tương lai của cậu đã vạch sẵn, từ trước đến nay đều không có nghĩ tới những việc phát sinh ngoài ý muốn.

Trưa hôm đó sau khi tan học về, Kỳ Diễn lại gặp được thiếu niên kia.

Thiếu niên dựa vào góc tường, cả người vết bẩn loang lổ, lộ ra tới cánh tay đã chảy máu vài chỗ, vết thương không to lắm, nhưng máu tươi từng giọt rơi trên mặt đất, nhưng bản thân hắn lại không có bất kỳ một hành động muốn sơ cứu nào, cũng đủ làm người khác kinh sợ. Bên chân hắn còn có một cái cặp sách, cặp sách rất bẩn, khóa còn chưa kéo, làm sách bên trong rơi ra ngoài

Kỳ Diễn dừng chân lại, chỉ do dự ba giây đồng hồ, liền đem thiếu niên về nhà của mình.

Kỳ Diễn trong nhà thực sạch sẽ, sàn nhà làm bằng gỗ, có thể trực tiếp ngồi lên mặt đất. Cậu để thiếu niên ngồi xem đất, khom lưng lấy hòm thuốc của nhà ở ngăn tủ ra. Hòm thuốc có nhiều đồ vật, cồn và bông cầm máu đều chưa có sử dụng qua, nhưng cậu và bà ngoại tính cách giống nhau, lo trước những điều xấu sẽ xảy ra, cho nên dụng cụ sơ cứu đều mua đủ.

Kỳ Diễn đối với việc xử lý vết thương không am hiểu nhiều lắm, lúc bắt đầu cậu liền có chút khẩn trương nói: 

“Khả năng là sẽ có chút đau, cậu cố chịu đựng nha.”

Khi bông tẩm cồn chạm vào miệng vết thương, mí mắt của thiếu niên cũng không có chớp lấy một cái, mặt vô biểu tình, giống như là không có một chút cảm giác gì. Cái này liền gia tăng thêm sự tự tin cho Kỳ Diễn, chăm chú xử lý miệng vết thương cho hắn, đến khi bắt đầu băng bó vết thương cho thiếu niên, cậu mới hỏi: 

“Cậu có phải là đánh nhau cùng người khác hay không?”

Thiếu niên không trả lời, đột nhiên dùng một loại ánh mắt cực kỳ không tín nhiệm nhìn chằm chằm cậu, như là một con thú nhỏ tùy thời liền có thể tấn công cậu. Kỳ Diễn có điểm sợ, làm cậu cảm thấy như vậy có chút mất mặt, mình so với hắn lớn bốn năm tuổi, đáng lẽ ra không nên sợ hãi đối phương. Nhưng cậu thực sự có điểm sợ, cho nên Kỳ Diễn lại đổi sang một vấn đề khác: 

“Cậu đói bụng sao?” 

Kỳ Diễn kế thừa tay nghề tốt của bà ngoại, cậu trong một khoảng thời gian rất ngắn đã làm ra được hai bát mì sợi thơm ngào ngạt, bên trên bát mỳ còn có trứng đã chiên vàng. Thời điểm cậu bưng mỳ ra, Kỳ Diễn liền nghe được trong bụng thiếu niên phát ra nhưng tiếng “thì thầm” vang dội, nhịn không được cười một chút, lộ ra một hàm răng đều trắng tinh. Cậu đem đôi đũa đã rửa sạch đưa cho thiếu niên, cười nhạt nói:

“Tới đây, cùng nhau ăn đi.”

Thiếu niên cũng không cùng cậu khách khí, nhận lấy chiếc đũa rồi vùi đầu ăn.

Hắn hiển nhiên là đã đói quá mức, khi quá đói con người ta lúc ăn sẽ không quá đẹp, nhưng cũng không tính là khó nhìn. Kỳ Diễn nhịn không được nhìn chằm chằm hắn, lúc này mới phát hiện ra hắn lớn lên cũng tính là không tồi, mặt mày soái khí, mũi cũng rất cao, chỉ là quá gầy, gầy giống như là bị suy dinh dưỡng, hơn nữa ánh mắt cũng không quá thiện, mới làm cho người mất hảo cảm.

Kỳ Diễn ăn rất chậm, lúc cậu mới ăn được vài gắp mỳ, thiếu niên đã ăn sạch bát mỳ, ngay cả nước cũng đều uống sạch sẽ, nhưng hắn hình như vẫn chưa no, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bát của Kỳ Diễn. Kỳ Diễn nói: 

“Còn đói phải không? Tôi cũng không ăn hết được nhiều như vậy, nếu cậu không chê tôi đã ăn dở thì ăn cả phần của tôi cũng được.”

Thiếu niên nói: 

“Không chê.”

Kỳ Diễn liền đưa một nửa bát mỳ cho hắn, trứng tráng của cậu cũng gắp luôn sang bát cho hắn. Thiếu niên nhìn miếng trứng tráng ngẩn ra một giây đồng hồ, rất nhanh liền gắp lên đưa vào miệng, ăn hết trong một miếng. Chờ hắn ăn xong, Kỳ Diễn cũng đã rửa sạch bát đũa của mình, cậu lấy ra từ cặp mình một lọ sữa, thậm chí còn đưa mấy tờ giấy ăn cho hắn.

“Lau miệng một chút.”

Thiếu niên tiếp nhận khăn giấy, cúi đầu đem khóe miệng lau sạch sẽ, Kỳ Diễn hỏi: 

“Cậu tên là gì? À, tôi tên Kỳ Diễn, Kỳ trong sơn kỳ, Diễn trong diễn sinh*, cậu có thể gọi tôi là Dương Dương, đây là nhũ danh của tôi.”

(Cái phần giải thích tên mình không biết là có đúng hay không.)

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Kỳ Diễn, đánh giá gương mặt của cậu. Kỳ Diễn lớn lên rất đẹp, làn da trắng, môi vì vừa ăn nóng nên còn đỏ bừng, nhưng vẫn có thể thấy rõ đó là môi châu.

Thiếu niên nói: 

“Tôi tên là Hạ Thật.”

MỤC LỤC