Dàn cảnh
Bên trong chiếc xe trên đường đến bệnh viện là một khoảng yên tĩnh, cũng như mọi khi thôi nhưng hôm nay đặc biệt im bặt. Tất nhiên là vì tâm trạng của Chase đang rất hỗn loạn, tất cả mọi người đều cố gắng mở miệng han chế nhất có thể để tránh chạm nọc cái tính khó ở của hắn. Josh rất căng thẳng vì không biết chừng cú đấm hoặc cú đá từ đâu đó sẽ đột ngột bay đến mà không cần biết lí do là gì.
Chase tỉnh lại được một ngày thì tin tức mới được truyền đến, Josh đã rất ngạc nhiên khi nghe Mark kể lúc đến thay ca.
<Có đi chẩn đoán bệnh không?>
Mark gật đầu.
<Tất nhiên rồi, có bị tác dụng phụ của thuốc mà. Thực ra quản lý đã ngăn tôi lại và bảo phải đưa Laura đi ngay, vì việc điều chỉnh lịch trình với đạo diễn được đặt lên hàng đầu.Trước hết thì việc bàn chuyện có vẻ tốt, dù sao thì tình trạng sức khỏe cũng như vậy rồi nên không còn cách nào khác… Nghe nói là được trống thêm hai ngày, trong khoảng đó thì nhanh chóng đi rồi quay lại là ổn, đi nhanh nhất có thể sẽ tốt cho tất cả mọi người mà.>
<…Thì ra là vậy. >
Sau cái gật đầu với Josh, Mark giải thích ngắn gọn về tình hình an ninh ngày hôm sau và vỗ vai anh.
<Hôm qua tôi có nói chuyện điện thoại với đội trưởng của đội cũ, nghe nói là việc tìm vệ sĩ mới có phản hồi khá tích cực. Hãy cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về sớm nhất có thể.>
Josh chỉ cười thay vì trả lời. Và rốt cuộc vào buổi sáng hôm đó, tất cả mọi người đều tất bật chuẩn bị để đón Chase.
Trong quá trình đó, Josh vẫn có một sự lo lắng kỳ lạ. Lần cuối cùng nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của hắn ta anh vẫn nhớ in nguyên, đầu gối bị khuỵu xuống không có chút sức lực, vai run bần bật đau đớn và thở hổn hển, đôi mắt hắn nhắm tịt lại cho đến khi ngủ mất như cái xác chết ấy.
Không phải là tình huống tương tự lặp lại lần nữa chứ.
Trong lúc nghĩ nghĩ thì cửa xe được kéo mở ra và Chase xuất hiện, Josh ngước lên quan sát.
Chase hôm nay có phần tùy tiện khác với mọi khi, một vài nút áo sơ mi không được gài và chỉ khoác ngoài một cái áo khoác. Mái tóc luôn được chải chăm chút cũng ngã xuống một cách bừa bãi.
Hôm nay dường như hắn ta thực sự không quan tâm gì cả, nhưng dù vậy tất cả mọi người vẫn không thể rời mắt khỏi hắn, nếu là người đàn ông này thì ai ai cũng đều sẽ bị thu hút thôi dù có thê thảm đến đâu. Josh chợt nhớ ra, hôm nay có lẽ do cách ăn mặc khá thoải mái nên hắn trông trẻ hơn thường ngày.
Nếu không phải là do cái biểu cảm cau mày vì mệt mỏi kia thì hắn ta đúng là vô cùng xuất chúng.
“Anh bị khó ngủ vì đã ngưng dùng thuốc đấy, tôi sẽ cho kê một đơn thuốc khác và anh sẽ sớm thấy tốt hơn thôi.”
Laura thì thầm bên cạnh. Đúng lúc đó Chase vừa vuốt tóc vừa thở dài, khoảnh khắc này hắn đã vô tình chiếm lấy trái tim anh và lay động nó mãnh liệt.
Đôi mi dài rũ xuống khẽ run, phủ bóng lên đôi má. Bờ môi hơi hé mở, trải dài qua sóng mũi cao thẳng tắp nhợt nhạt không chút huyết sắc, nhưng vô tình điều đấy đã làm cho phần da thịt đỏ mọng bên trong trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.
Khi Josh đang nhìn hắn ta một cách say mê như bị hớp hồn thì đột nhiên Chase quay đầu lại. Ngay lập tức hai ánh mắt chạm mặt nhau, dù chỉ thoáng qua một hai giây nhưng Josh không thể nào rời mắt khỏi hắn được.
Anh cứ thế tròn mắt nhìn hắn. Chase hơi nheo mắt lại, như thể muốn nói gì đó, hắn hơi hé môi ra nhưng lại thôi. Sau đó trèo lên xe và không để ý gì đến Josh cả.
Josh giật mình trước cảnh đó, vội vàng mở cửa ghế lái xe. Chase hơi lưỡng lự một chút khi nhận ra họ đi cùng xe, nhưng sau đó quay đầu đi và không nói gì.
Giọng nói của Mart cất lên từ đằng sau.
“Nào, mọi người lên xe đi. Phải đi thôi.”
Josh ngồi xuống liếc trộm hắn ta bằng gương chiếu hậu, và ngay lập tức anh chạm mắt với Chase. Thật xấu hổ, anh vội vàng giả vờ không biết gì và liếc mắt đi nơi khác.
Trong khi đó, Mark ngồi ở ghế lái phụ và Laura ngồi ở ghế sau, Isaac cùng với Henry và Seth bám theo với chiếc xe riêng. Trên chuyến đi, Laura thỉnh thoảng nói về tác phẩm hoặc lịch trình, nhưng không nhận được phản hồi nào mấy từ Chase. Hắn ta suốt cả đường đi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ thôi, nên Laura đành ngậm miệng lại.
Trong xe, bọn họ im lặng trong suốt 3 tiếng đồng hồ và cuối cùng cũng đến nơi.
“Xin mời vào, Mọi người đến đây có mệt không? Nhìn mặt ai cũng như cọng bún thiu hết ta.”
Steward ngồi trong phòng khám chờ đợi họ, nhìn quanh một cái và cười đùa, nhưng không ai cười với ông ta cả.
Phòng khám thật sự rất trống trải, tất cả những gì có trong căn phòng khá rộng này là chiếc bàn lớn và cái ghế ông ta đang ngồi. Thật không may, không có luôn cả ghế dành cho khách.
‘Nơi này có thật sự phù hợp để đến khám không vậy?’
Khi Josh đang nghi ngờ, thì Steward đã đứng dậy khỏi ghế.
“Vậy chúng ta hãy đến phòng tư vấn thôi nào. Những người khác có thể đợi ở phòng chờ không? Ở đây không cần phải nhạy cảm quá với vấn đề an ninh đâu.”
Theo lời Steward thì một số tòa nhà được xây dựng cách nhau ở khu vực tập trung nhiều phòng thí nghiệm hoặc phòng nghiên cứu, nhưng hệ thống an ninh và cả hệ thống giám sát tự động cũng được lắp đặt khá chặt chẽ nên dường như việc đột nhập ở đây là không thể. Tòa nhà có phòng khám của ông ta cũng tương tự như vậy, khi họ vào cũng đã trải qua việc xác nhận danh tính khá nghiêm ngặt.
Steward chỉ thị cho nhân viên hướng dẫn cho mọi người ngoại trừ Chase đến phòng nghỉ, rồi nói thêm.
“Mọi người ở đây cứ thoải mái đi, sẽ không có bất kỳ tai nạn nào ở đây đâu.”
Tuy nhiên, nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ nên tất cả mọi người, bao gồm cả Mark, quyết định đề phòng và quan sát xung quanh tòa nhà, Isaac được chọn là người đứng canh trước cửa phòng tư vấn trong khi Chase được khám bệnh. Steward không nói gì thêm và cùng Chase đi đến phòng tư vấn, Isaac đi theo sau bọn họ.
“Phù.”
Sau khi chia khu vực ra để quan sát quanh tòa nhà, tất cả mọi người tập trung lại vào phòng nghỉ, Seth ngồi phịch xuống ghế sofa rồi lên tiếng trước tiên.
“Nó rộng hơn tôi nghĩ, mà không nhất thiết phải xem xét các tòa nhà khác đúng không?”
Mark vừa rót cà phê vừa gật đầu.
“Tôi đã kiểm tra toàn bộ hệ thống an ninh và thấy nó khá ổn. Nếu muốn quan sát hết tất cả các tòa nhà thì phải thức cả đêm đó, mà có khi chưa xong thì Chase đã được điều trị xong mất rồi.”
“Chắc là vậy rồi.”
Josh đồng ý. Bây giờ việc còn lại là ngồi đợi một cách nhàm chán thôi. Henry ngồi dựa vào ghế sofa một cách tùy tiện và khẽ ngáy.
“Gì vậy chứ, thằng nhóc kia.”
Mark không tin nổi nhìn cậu ta mà lắc lắc đầu. Josh định lấy kẹo ra và cho vào miệng như thói quen nhưng đã phải dừng lại vì cái túi trống rỗng. Nhìn thấy như vậy, Seth đã lấy ra ba cái cùng một lúc và đưa cho anh.
“Cảm ơn nhiều.”
Anh nói và cho một trong số đó vào miệng, đột nhiên Mark nói.
“Dạo này kẹo biến mất nhiều quá. Có ai đó đã ăn rất nhiều nhỉ?
Henry vốn đang ngủ gật, thế mà khi nghe thấy liền giật mình tỉnh dậy và ngồi thẳng lưng lên.
“Ây, tại nó ngon quá mà.”
Josh chớp mắt nhìn Henry.’Không phải chỉ có mình mình ăn nhiều thôi sao?’
Seth lặng lẽ lấy một nắm kẹo ra khỏi túi giống như để trả lời câu hỏi không thành lời của anh ấy, Henry vội vàng nói thêm vào.
“Isaac ăn nhiều hơn, tên đó ăn đầy miệng như một con hamster vậy đó!”
Henry dùng hai tay để thể hiện đôi má phúng phính, rồi khoanh tay tuyên bố.
“Mà một ngày tôi cũng không ăn quá 3 gói đâu.”
“Không phải là mỗi gói có 30 cái à?”
Seth hỏi xoáy lại và anh ta nổi giận đập bàn.
“Vậy thì mùi tin tức tố đó phảng phất hương thơm cả ngày lẫn đêm thì làm sao mà không ăn được, thêm vào đó còn ngon thế này.”
Trước câu kháng nghị đầy mùi ngoan cố kia thì mọi người không ai nói nên lời. Cuối cùng, Mark đưa ra phương án hòa giải với một tiếng thở dài.
“Sau này mọi người sẽ trả thêm 10 đô la nữa nha.”
Không ai đưa ra ý kiến phản đối. Trong khi đó, Seth lặng lẽ tìm kiếm trang web bán kẹo giảm giá và đưa ra cho Mark. Josh lặng thinh nhìn vào màn hình, đúng lúc nhân viên bước vào phòng nghỉ nhìn thấy kẹo chất đống trên bàn liền nói.
“À, hình như hết đồ ăn nhẹ rồi. Thật xin lỗi, đáng lẽ tôi phải châm đầy trước mới phải.”
Cô ấy ngay lập tức rời đi mà không kịp cho mọi người nói là không sao đâu, và rồi sớm quay lại với một cái tô đầy sô cô la, Henry mở to mắt khi nhìn thấy nó.
“Cái này mắc kinh khủng. Một viên này có giá là 2 đô 99 cent đó tin được không? To chỉ như cái móng tay thôi mà vậy đó.”
Cô nhân viên mỉm cười quay đi như thể để không gian cho họ ăn thỏa thích, Mark nhặt một cái lên nhìn nhìn rồi cau mày.
“Cái này mắc vậy sao?”
Anh ấy lột giấy ra và cho vào miệng, nhai ngấu nghiến và nghiêng đầu.
“Tôi không thấy có gì khác biệt.”
Seth cũng cho sô cô la vào miệng và đưa một cái cho Josh, anh lắc đầu từ chối.
“Kẹo vẫn chưa tan hết trong miệng.”
Vì mỗi ngày anh đều ăn kẹo nên bây giờ đã chán đồ ngọt rồi, kẹo thì không còn cách nào khác nhưng ngoài ra thì anh không có hứng thú. Như thể đã nhận ra điều đó, Seth bỏ sô cô la xuống và thay vào đó đẩy kẹo tới.
“Cậu thích cái này hơn đúng không?”
Josh cảm ơn sự quan tâm thầm kín của cậu ấy và bỏ chỗ kẹo còn lại trên bàn vào túi. Henry nhìn thấy thế thì tặc lưỡi, ngay lập tức nhặt một nắm sô cô la lên.
“Thôi được rồi, tôi sẽ ăn hết cho.”
Tất cả mọi người đều không nói gì về hình ảnh cậu ta lột giấy ra và thả hết vào miệng với tốc độ đáng sợ đến kinh ngạc.
* * *
Cộp. Cộp. Cộp. Cộp.
Tiếng bước chân đều đặn hòa quyện với nhau. Isaac đi theo Steward và Chase ở phía sau cùng nhưng không hiểu sao trong lòng thấy hơi nổi da gà.
Bên trong tòa nhà quá yên tĩnh, giống như chỉ có ba người trong này vậy.
‘Không có bệnh nhân hay bác sĩ nào khác sao?’
Khi anh đang nhìn xung quanh với tâm trạng khó nói nên lời thì Steward đã đứng trước một cánh cửa rồi.
“Nào, điều trị xong là sẽ tốt thôi.”
Ông ta cười tươi và mở cửa và cho Chase vào trước, Isaac không còn cách nào khác phải đứng ngoài cửa. Steward vào trong phòng cùng với Chase rồi quay nguời lại, vừa mỉm cười vừa đóng cánh cửa như thể là bảo đừng lo lắng quá.
“Vậy chúng ta bắt đầu nhé?”
Steward nói với Chase đang đứng giữa phòng tư vấn. Khi hắn ta ngó lại, Steward đã vội vã bước tới và mở miệng.
“Cậu đã biết sơ những gì ta cần làm từ giờ nhỉ? Mấy cái ta vẫn thường làm ấy.”
“…Tôi biết.”
Chase trả lời ngắn gọn và bắt đầu xắn một bên tay áo lên mà không nói gì thêm, Steward sải bước đi thẳng tới và mở tủ lấy thuốc. Sau khi lấy dụng cụ cần thiết để lấy mẫu xét nghiệm ra, ông ta quay lại hỏi trong khi chuẩn bị lấy máu.
“Grayson nói rằng Bliss đã đi Anh, phải vậy không?”
Chase hơi cau mày nhưng vẫn lặng lẽ đưa tay ra. Im lặng và làm việc cần làm, Steward buộc dây y tế vào cánh tay của hắn và chuẩn bị đâm vào bên trong khuỷu tay, nói tiếp.
” Việc đó hẳn là không thể làm khác được có thể bảo vệ đứa út quý của gia đình nhỉ, vì nếu anh em hiếp dâm nhau thì sẽ lớn chuyện đấy.”
Và ông ta nói thêm một cách chắc nịch.
“Thật đáng thương khi được sinh ra là một Omega trội trong số những Alpha trội, và phải chịu những điều mà đáng ra không nên bị.”
Trước những lời đó, Chase siết chặt bàn tay đang vươn tới chỗ Steward và nghiến răng nói
“Đừng nói những lời giả dối kia, trong lòng ông đang rất mong như vậy mà? Đối với ông, đứa trẻ đó chỉ là đối tượng thí nghiệm thôi. Ông tưởng tôi không biết gì sao? Ông sẽ không sống thọ đâu khi mà đi muốn ai đó cưỡng hiếp đứa trẻ đó.”
Steward ngẩng đầu lên trước giọng nói gắt gao kia và chạm phải ánh mắt đáng sợ của Chase. Steward im lặng một hồi, rồi mỉm cười và hạ mắt xuống.
“Cậu có thể nghĩ là vậy.”
Ông ta vừa nói vừa nheo mắt xác nhận vị trí cần tiêm vào.
“Tôi thật lòng muốn giúp đỡ, cậu và cả Bliss nữa.”
Mũi kim dày hạ nghiêng góc và xuyên qua làn da. Steward thì thầm với Chase khi hắn đang hơi cau mày.
“Lý do cậu đến chỗ tôi dù có những suy nghĩ đó là bởi vì cậu cũng không có sự lựa chọn nào khác.”
Chase cắn môi không nói lời nào, cây kim chọc vào da được giữ cố định lại một khoảng và máu đỏ phun ra từ nó.
“Cuối cùng cũng xong.”
Steward mỉm cười gỡ dây y tế ra khỏi cánh tay của Chase. Sau khi dán miếng băng cá nhân vào chỗ vừa tiêm xong, ông ta quay trở lại chỗ ngồi của mình sau khi đã phân loại và đánh dấu các mẫu.
“Chase, cậu ghét chim nhỉ?”
Thấy nét mặt cau có của hắn, Steward thoáng cười nhẹ.
“Grayson đã nói như vậy đó, không thích chó và không thích cả chim. Đừng nói cậu ghét luôn các loài động vật trên trái đất này chứ?”
“…Tôi có cần phải trả lời không?”
“À không, tôi chỉ tò mò thôi.”
Steward cười sảng khoái và chuyển qua chủ đề khác.
“Vậy không phải ký ức đã biến mất sau đó sao?”
Chase lắc đầu sau khi uống hết thuốc cùng với ly nước vừa được đưa cho, nói rồi Steward đến ngồi đối diện hắn.
“Vậy là tốt rồi, chúng ta sẽ kê đơn thuốc tạm thời cho đến khi có kết quả xét nghiệm. Hôm nay cậu sẽ thấy choáng váng hơn bình thường, nhưng đừng lo, vì là thuốc mới nên cơ thể cần phải có khoảng thời gian để thích ứng, sẽ cần đến 1 ngày để làm quen thôi. Cậu sẽ không gặp vấn đề gì về trí nhớ, nhưng hãy cẩn thận vì tác dụng phụ của thuốc có thể sẽ làm cậu hơi mất tỉnh táo đấy.”
Ông ta nói thêm một cách đầy ẩn ý.
“Sẽ rất phiền phức nếu tai nạn như lần trước lại tái diễn”.
Chase im lặng, nhưng Steward đã chú ý đến nước da nhợt nhạt một cách bất thường kia.
“Nào, vậy thì.”
Steward mỉm cười và hỏi nhẹ.
“Chúng ta sẽ bắt đầu tư vấn chứ?”
Lách cách.
Nghe tiếng mở cửa, Isaac ngoái lại sau. Chase xuất hiện đầu tiên, theo sau là Steward đang đóng cánh cửa lại. Thoạt nhìn, bên trong được trang bị nhiều hơn so với phòng điều trị trước đó. Tất nhiên, cánh cửa đã đóng lại trước khi anh kịp nhìn rõ hơn.
“Nghe nói là đã thay đổi vệ sĩ rồi, vậy số còn lại là những người đến đây hôm nay à?”
“Vâng.”
Sau câu trả lời ngắn gọn của Isaac, Steward tiếp tục như thể là tò mò.
“Sẽ không dễ gì có được Gamma… hay Alpha? Beta đâu nhỉ?”
Khi được hỏi về thành phần của các thành viên, Isaac thành thật đáp lại.
“Có Alpha và có Beta…”
“Gamma hay Omega thì sao?”
“Không có.”
Một lần nữa, Steward mỉm cười trước câu trả lời ngắn gọn của Isaac.
“Chắc là các anh vất vả nhiều lắm.”
Anh chợt thắc mắc không biết ông ta đang nói về nỗi khổ nào, nhưng cũng không có hứng thú để hỏi lại. Điều làm anh thấy hơi lấn cấn là Chase lại không nói một lời nào, trong tình huống này, nếu hắn ta đột ngột hét lên như con chó điên hoặc ít nhất tỏ vẻ khó chịu thì cũng rất bình thường, nhưng hắn ta chỉ bỏ đi với cái miệng ngậm chặt thôi.
“Bởi vì thuốc đó.”
Steward nói như thể ông ta đã nhận ra suy nghĩ của Isaac.
“Tôi đã chuyển sang một loại thuốc khác, nhưng cậu ta sẽ không cảm thấy khỏe trong một ngày hoặc lâu hơn. Cậu ta sẽ trở nên choáng váng và uể oải, và thỉnh thoảng cảm thấy buồn ngủ… Nhưng vậy có khi còn tốt hơn, bởi vì cậu ta sẽ không tự nhiên đánh người hoặc cư xử tồi tệ. À, không có bị suy giảm trí nhớ đâu. Khi có phản ứng đau dữ dội xảy ra thì cậu ta sẽ không thể cử động được, nhưng vẫn sẽ tỉnh táo và những ký ức kinh khủng vẫn sẽ đọng lại.”
“Thật á?”
Isaac ngạc nhiên hỏi, việc vẫn còn tỉnh táo nhưng không thể cử động cơ thể đáng sợ đến mức chỉ tưởng tượng thôi đã khiến anh nổi da gà hết cả. Steward nhẹ nhàng thì thầm với Isaac đang cảm thấy mơ hồ, như thể mách cho anh một mẹo quan trọng ấy.
“Cậu ta đã nói là như mơ một cơn ác mộng trong khi đôi mắt vẫn đang mở đấy.”
Nhìn vẻ mặt cứng đờ muốn khủng hoảng của Isaac, Steward cười toe toét.
“Bộ não của những Alpha trội thực sự rất thú vị.”
Isaac không biết mình nên bày ra vẻ mặt như thế nào nữa, tại sao ông ta lại nói điều đó với anh chứ? Bỏ lại Isaac đang không nói được lời nào, Steward mở cửa phòng nghỉ.
“Để mọi người phải đợi lâu rồi, xin được giới thiệu, Chase Miller – người vừa được sinh ra một lần nữa.”
Ai nấy đều khó hiểu và đứng dậy khỏi ghế, Steward cười to và nói tiếp.
“Tôi đùa chút thôi, tôi đã đổi đơn thuốc và hôm nay có thể cậu ta sẽ hơi không khỏe một chút…”
Ông lặp lại những lời cảnh báo như đã nói với Isaac một cách trôi chảy.Thấy ông ta như vậy, Isaac cảm giác có chút kỳ quái, nhưng không có nghĩa là anh không có gì muốn nói. Khi họ rời khỏi tòa nhà, Steward hỏi.
“Mất bao lâu để đến nơi vậy? Có đi qua đường số 24 không?”
Mark gật đầu.
“Vâng, mất khoảng ba giờ.”
“Vậy à, nghe nói ven đường có rất nhiều sói đồng nên nhớ cẩn thận đấy”.
“À… Dạo gần đây chúng nó bành trướng dữ lắm, Nghe nói chúng còn tấn công con người nữa… mà có gì đâu chứ”.
“Đúng vậy nhỉ.”
Steward cười hỏi.
“Có gì đâu chứ ha?”
Và họ lần lượt lên xe. Steward đứng tại chỗ, nhìn nhìn rồi nói.
“Vậy, hãy có một chuyến du lịch thư giãn nhé.”
“Làm tốt lắm, Steward. Tôi sẽ liên lạc lại với ông sau”.
Trước lời của Laura, ông ta mỉm cười và bắt tay nhẹ một cái. Trên đường trở về, Josh, Mark và Seth sẽ đi cùng một chiếc xe, và Laura đồng ý đi cùng với Isaac trên chiếc phía sau của Henry. Khi Josh định đóng cửa xe thì thấy Laura đang đi đến chiếc xe phía sau mình, Steward thích thú huýt sáo.
♬ ♪…
Chase nãy giờ như cái bóng vô hình thì bỗng khựng lại bởi tiếng huýt sáo giống tiếng chim hót của ông ta. Josh ngước lên nhìn hình ảnh sau gương chiếu hậu theo phản xạ, dù đã ngẩng đầu lên nhưng vẫn không thể xác định rõ biểu cảm của Steward đang đứng bên ngoài cửa sổ xe.
Cửa sổ xe được đóng hoàn toàn, và cứ thế xuất phát.
*
*
Hầu như không có bất kỳ phương tiện nào đi lại trên con đường vắng vẻ này, tất cả những gì họ thấy là một chiếc xe tải đậu nhàn nhã bên lề đường. Josh tận hưởng cái cảm giác chạy băng băng vớ tốc độ cao và được lái một cách thoải mái, một trong những điều tuyệt vời khi trở thành vệ sĩ là bạn có thể lái một chiếc ô tô đắt tiền tùy thích.
Tận hưởng sự êm ái của chiếc vô lăng được bọc da, anh chạy dọc trên con đường dài vô tận. Khi nhìn thấy khói đen bốc lên nghi ngút ở đằng xa, anh lẩm bẩm.
“Có vẻ như lại có một vụ cháy rừng.”
“Ngày nào mà không có cơ chứ?”
Seth giận dữ hỏi lại, Josh làm kiểu chắc thế rồi không nói gì nữa.
Mặt trời đã sắp lặn, Josh nhận ra bây giờ cũng khá muộn, và đoán đại khái khi nào thì đến nơi. Vào lúc mọi người về đến thì mọi người chắc đã ăn xong bữa rồi.
Tuy có thể yêu cầu họ chuẩn bị riêng nhưng anh không muốn gây thêm phiền phức như vậy. Nguyên liệu sẵn có nên có thể đơn giản là tự nướng thịt hoặc xúc xích là ổn rồi.
‘Nếu rủ Chase ăn cùng thì hắn ta sẽ phản ứng thế nào nhỉ?’
Khi đang nghĩ về điều đó thì chợt một hình bóng khác thường đột nhiên xuất hiện trước mặt. Josh bất giác cau mày, nhanh chóng nhận ra tình hình.
“Mark.”
Ngay lập tức, anh báo cáo với đội trưởng đang ngồi ở băng ghế sau.
“Tôi nghĩ rằng đã có một tai nạn, có ai đó ở kia”.
” Gọi 911 và vượt qua nó đi.”
“Tôi cũng muốn thế nhưng mà không thể.”
Josh bình tĩnh giải thích.
“Một làn ô tô đã bị chặn, làn còn lại có ai đó đang chắn phía trước rồi. Trừ khi bay lên ô tô, còn không chúng ta không thể tránh được.”
Đúng lúc đó, Mark rướn người ra để nhìn phía trước, và kêu lên một tiếng bất mãn.
“Có vẻ là vậy rồi. Dừng lại và đi ra ngoài xử lý sạch sẽ đi, chúng tôi đợi bên trong và rời đi ngay khi con đường trở nên thông thoáng lại… Chiếc xe phía sau đến muộn, nên chúng ta sẽ phải làm điều đó thôi. Bắt đầu nào.”
“Tôi hiểu rồi.”
Josh dần cho xe chạy chậm lại. Trong khi đó, Mark đã liên lạc với những thành viên đi sau và thông báo cho họ về tình hình.
Ánh hoàng hôn đỏ rực làm đôi mắt chói lòa trong giây lát, nhưng trong một khắc, bầu trời trở nên tối sầm lại, khung cảnh u ám của buổi hoàng hôn chợt khiến anh cảm thấy bất an. Josh đậu xe cách đó một khoảng, nổ máy và chờ đợi.
Seth là người đảm nhận vai trò kiểm tra tình hình. Đang ngồi ở ghế phụ, cậu ta không chút do dự bước ra khỏi xe, sải bước thật dài tiến về phía đôi nam nữ đang đứng bên lề đường.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Như thể người phụ nữ đã đợi có vậy, nhanh chóng trả lời.
“Xe bất ngờ bị hỏng, mà điện thoại của tôi lại không sao bắt sóng được, vì vậy không có cách nào để liên lạc với người giúp đỡ cả. Tôi đang lo chắc phải tạm trú qua đêm ở đây thì may mắn cũng có được giúp đỡ, cảm ơn các anh.
Cô ấy chắp tay lại như đang cầu nguyện và chào hỏi ngắn gọn. Seth liếc xuống cô, rồi quay sang người đàn ông.
“Hiện tại chúng tôi đang bận nên việc giúp sửa xe hơi khó khăn, nhưng chúng tôi có thể giúp liên lạc với bên công ty bảo hiểm.”
“Ôi, không có gì to tát đâu, có vẻ như pin sắp cạn rồi, anh có thể giúp tôi việc đó được không? 5 phút là được… Có thế thôi mà cũng gọi bảo hiểm thì có hơi chút thừa thãi”.
Người đàn ông làm bộ dạng ngượng ngùng, còn người phụ nữ đang đứng cùng cũng làm vẻ chớp mắt cầu xin. Seth rất muốn từ chối nhưng nếu anh không làm thì đường sẽ tiếp tục bị họ chặn và không qua được. Bực bội vò đầu, Seth ngay sau đó quay lại và đi về phía xe của Josh, anh vẫn đang đợi ở đó.
Cốc cốc.
Seth gõ cửa xe và nói ngay khi tấm kính được Josh hơi hé xuống.
“Tôi không nghĩ họ sẽ tránh đường cho đến khi giúp đỡ sửa chiếc xe kia, để tôi lo đại khái ở đây để cố đưa các cậu ra khỏi đây, nên là nhớ chú ý và chạy vòng qua đi trước ngay khi có thể. Gọi bảo hiểm, hoặc gì cũng được, tôi sẽ theo sau.”
“Để tôi ra xem sao nhé?”
Seth vẫy vẫy tay để ngăn Josh bước ra khỏi xe.
“Họ nói rằng pin đã hết nên sẽ xong sớm thôi, dù sao thì cậu cứ lo chuẩn bị để đi ngay đi.”
Sau khi nói thế xong thì anh quay đi và tiến tới chỗ chiếc xe mà cặp đôi kia đang đợi, Josh kéo kính xe lên lại và nhìn theo hướng Seth đang đi tới.
Seth ngồi lên ghế lái và bắt đầu kiểm tra máy móc, nếu không có gì hư hỏng nghiêm trọng thì sẽ xong sớm thôi.
Trong lúc chờ đợi đến thời điểm thích hợp, anh gõ gõ ngón tay lên vô lăng một cách vô nghĩa, và đột nhiên cảm thấy tình huống này trông thật quen mắt. ‘Đó là hồi nào ấy nhỉ?’
Cảnh tượng trước mắt trông rất bình thường. Seth đang kiểm tra tình trạng chiếc xe, người phụ nữ thì đứng giữa chặn đường để ngăn những người còn lại rời đi.
‘…Giống y như hồi lúc đó’
Khi ký ức ùa về, anh cảm thấy xương sống mình lạnh buốt một cách khó tả. Josh vội vàng hét lên.
“Seth, nguy hiểm!”
Suýt chút nữa anh đã ra khỏi xe mà không nhận ra, nhưng đã quá muộn. Seth khựng lại khi nghe thấy âm thanh phát ra từ phía trước xe, và ngay khoảnh khắc đó, người đàn ông đứng bên cạnh đã bắn thẳng vào anh ấy.
Ông bác sĩ có ý gì vậy nhỉ🤨