Ghen tuông & Biến cố
“Dừng lại, tôi nói dừng lại!”
Các diễn viên dừng lại và ngập ngừng nhìn về phía đạo diễn trong tiếng hét giận dữ của ông. Các staff cũng nhìn về phía đạo diễn, nhưng chỉ có duy nhất một người mà ông đang nhìn thẳng vào thôi.
“Chase, cậu bị sao thế hả? Sao hôm nay cậu không tập trung được vậy?”
Vì câu nói đó, ánh mắt của tất cả mọi người lần này đổ dồn về Chase. Chase khựng lại khi đang định đưa tay lên để vuốt mái tóc được chải chuốt kĩ càng, bàn tay giơ giữa không trung trở nên cứng đờ gượng gạo rồi buông thỏng xuống. Đạo diễn lại một lần nữa chửi thề khi nhìn thấy cảnh đó.
“Tiêu tùng mẹ rồi! Nghỉ 30 phút!”
Đạo diễn quay lại tức giận hét lên “Tôi phát điên lên mất!” Nhìn thì có vẻ như đang tự nói với bản thân nhưng rõ ràng mọi người đều biết rõ là đang nói đến ai. Nhưng Chase chỉ quay đầu đi với nét mặt vô biểu cảm.
Sau khi trở lại quay phim, trình trạng của Chase vô cùng tồi tệ. Cậu ấy thường xuyên làm hỏng các cảnh quay và thường xuyên mắc lỗi, dù đã hứng chịu nhiều lời quát tháo từ đạo diễn nhưng chẳng tiến triển gì cả. Cuối cùng, cậu ấy được cho hai ngày nghỉ nhưng chỉ khiến tình hình chỉ trở nên tồi tệ hơn.
“Không thể trì hoãn thêm được nữa.”
Đạo diễn vừa vò đầu vừa than thở. Không còn cách nào khác, việc quay phim bắt buộc phải tiến hành nhưng thái độ của Chase vẫn như cũ. Cậu ấy không thể tập trung như thể đang lơ lửng ở đẩu đâu, thường xuyên quên lời thoại hoặc ngơ ngác khựng lại giữa chừng.
Sau một lúc nghỉ ngơi, đạo diễn đã quay lại để tiếp tục quay phim. Nhưng lần này còn tệ hơn, cậu ấy quên đưa quyển tạp chí từ tay mình cho Naomi tận mấy lần, cuối cùng cảnh quay bị hỏng và tiếng thở dài truyền đến từ khắp nơi.
“Không được rồi, hôm nay đến đây thôi…Rốt cuộc là cậu sao thế hả? Đang đang để tâm vào đâu vậy?”
Cuối cùng, đạo diễn đã quyết định kết thúc buổi quay và quay lại tập phim bữa nay vào ngày hôm sau. Đây là việc đã lặp đi lặp lại trong mấy ngày liền, tất cả đều là lỗi của Chase nhưng cậu ấy còn không thèm xin lỗi hoặc cảm thấy xấu hổ gì cả. Khi nhìn thấy cậu ấy hướng ánh mắt về buồng nghỉ, đạo diễn chỉ còn biết lắc đầu một cách đầy tuyệt vọng.
“Bây giờ không có thay đổi diễn viên được mới chết chứ.”
Ông ta thở dài lo lắng, nhưng lại chẳng thể có cách nào để đối phó. Cuối cùng, đạo diễn rời đi cùng với lời chửi rủa.
* * *
“…Vì thế…không được… đã làm rồi mà….”
Laura đang liên tục nói gì đó bên cạnh, tuy nhiên, chẳng có điều gì lọt vào tai của Chase. Trong đầu cậu ấy bây giờ chỉ toàn những thứ liên quan đến Josh. Laura mở miệng nói một câu một cách vô cùng tự nhiên khi nhìn thấy hành động nhòm ngó xung quanh của Chase.
“Tôi nghe nói Josh đã làm việc từ đêm khuya. Có lẽ cậu ấy đang nghỉ ngơi ở kí túc xá, tôi bảo cậu ấy đến nhé?”
Ngay khi câu nói ấy kết thúc, Chase lập tức quay lại và hướng về khu nhà nhỏ gọn nơi các vệ sĩ nghỉ ngơi. Laura chỉ biết thở dài và đi theo sau cậu, bây giờ việc như thế này cũng trở thành thói quen mất rồi. Phía sau Chase, Laura, Isaac, Seth và vị quản lý nối đuôi nhau đi theo.
Cuối cùng khi đến được ký túc xá nơi Josh nghỉ ngơi, Chase nín thở trong chốc lát. Dừng di chuyển đôi chút rồi sau đó tiến tới nhanh hơn trước.
Nhưng thật đáng thất vọng, ký túc xá của Josh trống trơn. Chase cau mày quay người lại và đi ra ngoài, đám đông lại lũ lượt theo sau. Đây cũng là cảnh tượng thường xuyên xảy ra.
“Cho dù Josh có nói dối mình là beta thì như thế này không phải là giám sát quá khắt khe hay sao?”
Seth liếc nhìn Isaac phàn nàn và thở gắt tự lẩm bẩm một mình.
“Cậu ngốc như này sao có thể sống được đến bây giờ thế…”
“Hả? Cậu mới nói gì?”
Seth lắc đầu trước sự ngây thơ của Issac.
“Không, không có gì cả.”
Đột nhiên Laura quay lại hỏi Seth.
“Anh gọi cho Josh được không, cậu ta đang ở đâu vậy nhỉ.”
“Được thôi.”
Seth không nói gì thêm mà rút điện thoại di động ra. Sau một hồi tín hiệu, Josh đã bắt máy.
“Cậu đang ở đâu vậy?”
Sau khi trao đổi vài lời, cậu đã ngay lập tức nói sự thật với Laura.
“Cậu ấy hiện đang ăn, có lẽ là nơi các staff dùng bữa…”
Lời nói chưa kịp kết thúc thì Chase đã cắt ngang.
“Anh ấy ở đâu?”
Trước giọng nói thâm trầm ấy, Laura vội vàng chỉ về một hướng.
“Bên kia, cậu Miller, tôi sẽ liên lạc ngay với Josh, anh nên đợi trong buồng nghỉ…”
Laura đã đưa ra phương án hợp lý nhưng Chase đương nhiên không nghe theo, những người đi theo sau cậu ấy ngay lập tức thay đổi hướng.
Nhà hàng đã qua giờ ăn tối nên khá yên tĩnh và thưa thớt, một số nhân viên đến muộn đang đứng rải rác trước các món ăn được trình bày theo kiểu buffet. Ngay khi Chase bước vào lối vào đã tìm thấy Josh, anh hiện đang đứng trước bàn bếp nướng bít tết và nói gì đó. Khuôn mặt của Chase bừng sáng lên khi nhìn thấy dáng vẻ đó.
“Joshua…”
Cậu ấy nhỡ miệng gọi tên cậu rồi chợt khựng lại, Josh đang không ở một mình. Khoảnh khắc nhìn thấy anh đang ở bên cạnh một người phụ nữ có thân hình nhỏ nhắn và chuyện trò cùng nhau, tâm trí Chase trở nên lạnh ngắt. Đó chưa phải là kết thúc, khi Josh nói điều gì đó thì người phụ nữ bật cười.
Vô thức nắm chặt nắm đấm, Chase sải bước chân hướng về phía Josh với một tốc độ đáng sợ.
*
*
Josh ra khỏi ký túc xá muộn và đi lang thang đến quán ăn chuyên dụng cho nhân viên, anh định sẽ ăn tối và nghỉ ngơi đầy đủ để chuẩn bị cho ca đêm.
Vì thường xuyên bị côn trùng cắn do là cây cỏ rậm rạp, căn nhà hàng đơn giản này luôn phải đóng chặt cửa và bật điều hòa thường xuyên. Josh nhàn nhã liếc nhìn cục điều hòa đang xoay vòng vòng dù là đang giờ vắng vẻ rồi mở cửa và đi vào bên trong.
Không phải bữa trưa cũng chẳng phải đến giờ ăn tối mà là khoảng thời gian lưng chừng nên trong nhà hàng rất yên tĩnh, anh nhanh chóng tìm đĩa và đặt salad vào một góc. Josh chợt phát hiện ra bàn nấu bít tết đang trống không và không ngần ngại bước về phía đó.
“Ôi trời.”
Người phụ nữ bước đến gần như cùng lúc với anh đã thốt ra lời cảm thán ngắn ngủi, Josh lùi lại một bước và mỉm cười đưa tay ra.
“Cô lấy trước đi.”
“Cảm ơn anh.”
Người phụ nữ đối diện mỉm cười và nói với nhân viên đang đứng đợi.
“Cho tôi một phần bít tết.”
Nhân viên đặt miếng bít tết cắt lớn lên lửa và nhìn về phía Josh, nhằm hỏi ý về phần của anh.
“Cậu nướng phần tôi tái nhé, cảm ơn.”
Vừa nói xong lời chào hỏi, cậu nhân viên liền lục lọi và lấy ra một miếng thịt to và trông rất ngon.
“Ôi trời, đây có phải là phân biệt đối xử không? Miếng đó nhìn ngon hơn đó”.
Cậu ta đã không cười trước lời nói đùa của người phụ nữ, thế là cô nàng xấu hổ mà quay mặt lại rồi chạm mắt với Josh. Cô ta cười gượng gạo và ho khan rồi đưa ra một chủ đề khác.
“Anh là vệ sĩ của Miller phải không? Thế nào, công việc có tốt không? Có tin đồn rằng anh ta rất khó tính nhỉ.”
Cô ta đã tự giới thiệu mình là thư ký của một diễn viên khác và biểu lộ vẻ mặt thương tình, Josh trả lời với một nụ cười như thường lệ.
“Cũng được thôi mà, cậu ấy đúng là khó tính nhưng…”
Anh muốn thêm vào lời khen nhưng trong đầu lại chẳng nghĩ ra được gì, không còn cách nào khác Josh đành phải kết thúc câu nói.
“Nhìn mặt cô thôi là tôi đã đủ hiểu rồi.”
“Ừm, đúng vậy đó. Mà tuyệt thật nha, tôi tưởng đã nhìn mấy diễn viên ấy đến phát ngán rồi, nhưng riêng Miller…”
Cô ta bỗng biểu hiện ngây ngốc như đang hồi tưởng lại ký ức, rồi quay đầu nhìn lên Josh.
“Không biết lần trước anh có xem cảnh cậu ta hóa trang thành nữ không?”
“Vâng, tất nhiên có rồi.”
“Tôi vẫn không nghĩ là anh ta lại hợp như thế đó, đã bị cuốn vào từ lúc nào không hay luôn.”
Ngay sau đó cô ta đã nói thêm một cách lém lỉnh.
“Anh có biết cái quảng cáo đó không?”
Josh nheo mắt và đáp lời đầy ẩn ý.
“Ngọt ngào, ngọt ngào.”
“Thanh socola, bạn tôi.”
Khi bài hát được ngân nga cùng nhau, người phụ nữ bật cười, Josh khi ấy cũng cười theo. Đột nhiên có ai đó nắm lấy vai và xoay người anh lại một cách bạo lực.
“…Ơ.”
Josh ngạc nhiên và thốt lên câu cảm thán nhất thời, nhưng không giơ nắm đấm. Vì dù không nhìn thấy nhưng anh cũng sớm biết được đó là ai.
“Chase… Cậu Miller.”
Vô tình gọi bằng tên cậu ấy khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, Josh vội vàng chỉnh lại. Tiếp theo đó, sự im lặng bao trùm lấy. Ánh mắt của Chase chuyển từ Josh sang người phụ nữ bên cạnh.
Ai nhìn vào cũng có thể cảm thấy bầu không khí đang rất căng thẳng, người phụ nữ nhún vai một cách ngạc nhiên và vội vàng quay đầu lại nhìn xung quanh. Vừa đúng lúc cậu nhân viên đặt miếng thịt nướng lên đĩa cô, cô ta không kịp nói lời cảm ơn mà vội vã rời khỏi chỗ ngồi chạy biến đi mất.
Josh liếc nhìn phía sau cô ta rồi ngước lên Chase một lần nữa. Giống như thế, Chase nhìn người phụ nữ rời đi rồi cũng quay lại nhìn Josh.
“Cô gái đó cũng là em của anh à?”
Josh thành thật phủ nhận trước câu hỏi mỉa mai đó.
“Chúng tôi chỉ nói vài cậu trong khi chờ đợi cùng nhau… không có gì đặc biệt cả.”
Nhưng suy nghĩ của Chase lại khác, ngay lập tức cậu ấy nắm tay Josh và kéo đi một cách thô bạo, những người đang chờ đợi sẵn vội vàng chạy và đuổi theo phía sau. Chase bước thẳng tới buồng nghỉ mà không hề dừng lại hay rẽ đi đâu, cậu ấy kéo Josh vào trong và đóng cửa lại.
Sau một tiếng rầm, sự tĩnh lặng trùng xuống khu vực đất trống yên tĩnh. Những người đuổi theo phía sau giờ mới có thể xoa vội ngực và thả lỏng vai. Laura thở hồng hộc, rồi nói với khuôn mặt nhợt nhạt.
“Buổi ghi hình hôm nay đến đây xem như kết thúc, mọi người có thể quay về. Nếu cậu Miller có yêu cầu gì thì hãy liên lạc với tôi…”
“Vâng.”
Seth nói thêm.
“Tôi nghĩ Josh sẽ là người lo liệu vì từ sau 2 giờ là phần việc của cậu ấy”.
“Chắc là vậy.”
Laura nhòm lại buồng nghỉ với biểu cảm bất thường và rồi hướng mắt về phía Seth, cậu ấy nhận ra những gì Laura đang đoán nhưng đã quay đầu lại và giả vờ không biết gì. Laura suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm túc và lẩm bẩm một mình.
“Không thể nào chứ.”
Seth nghĩ rằng điều đó chính là sự thật. Ngay sau đó Laura và các nhân viên khác đã chào hỏi nhau rồi rời khỏi chỗ ngồi, chỉ còn mỗi Isaac vẫn đứng bên cậu ấy, mở miệng hỏi.
“Không phải chúng ta nên vào trong sao? Nếu Josh bị đánh một mình thì sao?”
“Josh mà chịu nằm yên chịu trận á? Đừng có đứng ra vô ích!”
Seth vô tâm bác bỏ ý kiến của cậu ta, Isaac gãi đầu xấu hổ và lo lắng quay lại nhìn về nơi đó.
‘Mong là không có chuyện gì xảy ra.’
*
*
Bên trong buồng rất yên tĩnh. Sau khi kéo Josh vào trong, Chase đã không nói một lời nào. Thần kinh Josh trở nên nhạy cảm hơn cảm giác đói bụng, nhưng anh quyết định tập trung vào tình cảnh hiện tại trước đã.
Josh ngước lên nhìn Chase, người có vẻ sẽ không chịu mở miệng nếu cứ mãi như vậy. Ngay khi Josh định mở miệng, Chase đã nheo mắt nhìn xuống anh mà nói.
“Anh đã làm gì với người phụ nữ đó?”
Josh thành thật trả lời.
“Tôi đang định ăn tối, chỉ là tình cờ gặp nhau và trao đổi vài lời thôi.”
Như để chứng minh cho câu nói đó, một tiếng kêu rột rột vang lên từ bụng khiến Josh xấu hổ và cười gượng gạo.
“Tôi đã rất đói bụng mà.”
“Đói bụng đến vậy mà lại có thời gian tán tỉnh phụ nữ nhỉ?”
“…”
Josh chỉ nhìn chằm chằm vào cậu một lúc. Người yêu ghen tuông thì rất dễ thương, nhưng nó còn tùy vào thời điểm và đối tượng nữa. Hiện tại anh rất đói bụng và sự ghen tuông của Chase đã vượt quá giới hạn dễ thương rồi. Josh phải thận trọng lựa lời đáp, vì cậu ấy có thể là sắp chạy ra ngoài tìm người phụ nữ đó và làm những điều mà có trời mới biết được là gì.
“Sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”
“…”
“Tôi sẽ không nói chuyện với ai ngoài cậu.”
Josh mỉm cười như thể đang nói” ‘Được chưa” Nếu trong vòng 5 phút không cho cái gì vào miệng thì có thể anh sẽ ăn luôn Chase mất, anh thực sự không thể chịu đựng được việc bị đói bụng.
Nhưng khác với Josh, Chase không quá bận tâm đến việc ăn uống. Josh thường xuyên phải bỏ bữa mỗi khi nhìn thấy cậu ấy, nhưng bây giờ Chase lại không hề biết Josh đang đói thế nào. Sự thật quan trọng lúc này là Josh đã nói chuyện và cười với người phụ nữ khác ngay trước mắt cậu ấy, Chase đã phải nắm mở bàn tay đang nổi lên khớp trắng mấy lần để kìm nén việc muốn đánh vào tường và hét lên bất cứ lúc nào.
Chase hít thở sâu và kiềm chế cơn giận một cách khó khăn. Josh đột nhiên nghiêng đầu, thật kỳ diệu khi cậu ấy bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như thế này nhưng lại không có mùi chất dẫn dụ. Tất cả những gì anh cảm nhận được là mùi hương nhạt nhạt bên trong căn buồng nghỉ.
Nghĩ lại thì.
Josh muộn màng nhận ra rằng sau khi trở lại trường quay, mùi chất dẫn dụ tỏa ra từ Chase đã giảm đáng kể. Anh vẫn còn nhớ được Mark đã vui thế nào khi chi phí mua kẹo đã được tiết kiệm bớt do số lần ăn giảm từ cả Seth lẫn Isaac, những người luôn ngậm kẹo trong miệng,
“Cậu-.”
“Sao anh không cho tôi số của mình?”
Anh định hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng Chase đã hỏi một cách gay gắt trước. Josh chớp mắt vì bị bất ngờ.
“A, vậy sao?”
“Đúng thế.”
Chase nghiến răng ken két. Vì luôn ở bên cạnh cậu ấy nên anh đã không hề nghĩ đến chuyện đó cũng như không cần phải nghĩ về nó. Bây giờ mà tự nhiên trao đổi số điện thoại thì xấu hổ muốn chết, thay vì xin lỗi thì Josh đã nhếch mép mà ranh mãnh đáp lại.
“Tôi cũng chưa biết số điện thoại của cậu mà.”
“310-447-12XX.”
Ngay khi anh vừa dứt lời, Chase đã nhanh chóng đọc các con số. Cậu ấy híp mắt nhìn Josh khi anh đang bị choáng váng trong giây lát.
“Đọc số của anh đi.”
Bầu không khí này hoàn toàn không thích hợp để đùa giỡn rồi, Josh mỉm cười bối rối và đọc số điện thoại. Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc ở đó, Chase lấy điện thoại di động của mình ra và nhập số điện thoại rồi ngay lập tức nhấn nút gọi. Josh phải mở mắt tròn xoe vì tiếng chuông máy của mình vang lên theo đó.
“Làm gì vậy? Không bắt máy à?”
Chase bực bội hỏi. ‘Dĩ nhiên là không rồi, sao lại bắt điện thoại trước mặt người gọi cơ chứ?’ Josh dù nghĩ vậy nhưng cũng không nhất thiết phải chọc điên cậu ấy, rồi nhấn nút trả lời và nhìn lên Chase mà nói.
“Alo?”
Phải đến lúc đó Chase mới ngắt điện thoại và ra lệnh ngay.
“Lưu lại đi.”
Josh im lặng nhấn nút lưu theo yêu cầu, Josh nhận ra sự thật rằng Chase đã cố tình gọi điện trước mặt mình để xác nhận số đó là thật.
Dù cậu ấy có nghi ngờ nhưng làm thế cũng thật là rẻ rúng làm sao.
Josh không khỏi khó chịu mà cau mày.
“Tôi không có nói dối.”
‘Cơ mà tôi có giấu vài thứ.’
Khuôn mặt của Pete hiện lên ngay lập tức trong tâm trí và anh thầm tự nhủ thêm vào. Nhưng Chase hoàn toàn không muốn nghe, cứ như vậy cậu ấy kéo anh vào phòng tắm, cởi quần áo và kiểm tra kỹ lưỡng từng chi tiết một. Josh hoảng hốt khi thấy Chase nhìn qua dấu hôn và các nơi khác trên người anh, rồi vùi mũi vào vùng háng của anh để ngửi mùi hương nơi đó.
“Mùi hương của anh quá yếu.”
Chase lẩm bẩm ở phía dưới của anh. ‘Nhờ vậy mà tôi có thể giấu được tới giờ đó nha’, Josh suy nghĩ trong thâm tâm, ‘Đúng vậy đó.’
“Không phải vì mùi hương mà cậu ghét Omega sao?”
“Đúng vậy.”
Chase cũng trả lời giống Josh. Ngay sau đó, cậu ấy trở nên nghiêm túc.
“Vì vậy, tôi…….”
Chase định nói gì đó nhưng sau đã ngậm miệng lại, Josh tò mò nhưng chẳng còn kịp để hỏi nữa. Ngay lập tức môi của Chase ập đến và phủ lên môi anh, Josh tiếp nhận cậu ấy với tiếng rên rỉ khi cậu ôm chặt lấy anh trong làn nước trào xuống.
*
*
Ha haa
.
Josh vừa thở hổn hển vừa phà ra một vòng khói, dù thể lực anhcó tốt đến mức nào nhưng làm tận 4 lần liên tiếp quả thật quá sức. Giữa chừng anh có được ăn một chút, nhưng ngay khi khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi trôi qua, cậu ấy lại tiếp tục nữa. Hơn nữa, anh phải chật vật lắm mới có thể ngăn cậu ấy cố làm thêm.
“Thật là…”
Josh ngồi co rúm lại và ôm lấy đầu mình mất một lúc lâu. Anh thức dậy vào sáng sớm và cẩn thận gỡ cánh tay của Chase đang ôm eo mình ra rồi đi ra ngoài, nếu không hút thuốc lá thì không có cách nào để xoa dịu tâm trạng buồn bã này mất.
“Ây da.”
Lưng, mông, khớp và toàn thân đều đau nhức, Josh buộc phải đứng dậy lần nữa, hít một hơi thuốc lá sâu với nét mặt nghiêm túc.
‘Làm thế nào để giải quyết tình huống này đây?’
Anh đang chọn thời điểm thích hợp để đề cập đến chuyện về Pete, nhưng e rằng cái kết tệ nhất sẽ xảy đến mất. Tuy nhiên, anh cũng lo rằng tình trạng của Chase sẽ càng ngày tệ đi nếu cứ chần chờ thế này.
Những nếp nhăn trên trán càng hằn sâu rõ hơn, anh chưa bao giờ ở trong một mối quan hệ rắc rối thế này bao giờ. Nếu như các mối quan hệ trước thì nếu đến mức này thì anh đã rút chân ra rồi, anh ghét những mối quan hệ phức tạp, chúng thật kinh tởm.
‘Nhưng tại sao lần này lại khác cơ chứ.’
Việc đau đầu vì một vấn đề không thể có câu trả lời cũng không giống anh chút nào, Josh đã dành một lúc lâu chỉ để hút thuốc cùng với những nỗi lo lắng không thể giải quyết được này rồi. Mặt trời đã đang mọc từ phía xa xăm tự lúc nào không hay.
‘A.’
Josh chớp chớp mắt với biểu cảm trống rỗng, anh nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang tiến đến gần. Đó là Mark đến để thay ca. Khi an him lặng mà chờ đợi thì anh ấy vài bước đến gần và ngạc nhiên khi thấy Josh, mở miệng hỏi ngay.
“Mặt cậu bị sao vậy? Hồi tối có chuyện gì sao?”
Mặc dù không soi gương nhưng Josh chỉ cần nhìn phản ứng của anh ấy là có thể hình dung được dáng vẻ của mình đang trong tình trạng như thế nào.
“Không, chỉ là mệt mỏi thôi… Vậy thì tôi đi nghỉ ngơi đây ạ.”
“Ừ, cậu đã vất vả cả đêm rồi.”
Mark an ủi Josh và đồng ý rằng anh đã vất vả cả đêm trong đó rồi, anh đang định chào một cái rồi quay đi thì chợt Mark nói từ sau lưng.
“À, khoan đã, cậu có nghe tin ngày hôm nay đội vệ sĩ sẽ được trở về nhà không?”
“Sao cơ?”
Anh quay phắt lại mà không hề hay biết, còn Mark vẫn tiếp tục nói với khuôn mắt xán lạn.
“Nghe nói là buổi chiều sẽ về, cũng thật may mắn là có đầy đủ tất cả mọi người. Tuyệt đúng không? Bây giờ ta có thể về nhà rồi!”
Mark không giấu được sự phấn khích khi nghĩ đến vợ và con gái đang chờ đợi anh ấy. Nhìn thấy anh ấy như vậy, Josh bối rối mà nói, “À vâng…” Anh chỉ lẩm bẩm được có thế.
Khi Chase nghe báo cáo rằng các vệ sĩ sẽ được thay thế từ Laura, đó cũng là lúc gần trưa. Cậu ấy ngủ đến muộn do là buổi quay phim sẽ diên ra vào buổi chiều, và chỉ thức dậy khi Larau đến.
“… Cái gì cơ?”
Có lẽ vì còn chưa tỉnh ngủ nên Chase cau mày hỏi lại, Laura kiên nhẫn lặp lại lời đã nói.
“Họ nói là sẽ đến vào buổi chiều sau khi đội vệ sĩ được bổ sung đầy đủ, những vệ sĩ đã thực hiện nhiệm vụ tạm thời trong thời gian chờ đợi sẽ trở lại ngay sau khi hoàn thành việc bàn giao. Bây giờ việc bảo vệ hầu như được hoàn chỉnh rồi…”
Laura tiếp tục nói điều gì đó, nhưng quá nhỏ để Chase có thể nghe. Nói xong, cô chờ phản hồi từ Chase, cẩn thận quan sát ánh mắt cậu ấy, sau mới nhận ra phản ứng hình như có chút kỳ lạ.
“Này, cậu Miller? Nếu có vấn đề gì thì…?”
Phản ứng của Chase vô cùng trì trệ, Laura gượng gạo cười khi bắt gặp ánh mắt nhìn cô có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Đội vệ sĩ sẽ được thay thế, có ổn không ạ?”
Laura không nghĩ cậu ấy lại có phản ứng khó hiểu như thế này, liệu có liên quan gì đến Josh không? Cô cẩn thận phỏng đoán, nhưng rồi ngừng suy nghĩ linh tinh. Cô trở về trạng thái làm việc nghiêm túc chờ đợi Chase đáp lời.
Thời gian cứ trôi và Chase vẫn im lặng. Laura chỉ biết chờ đợi, nhìn Chase vẫn đang ngồi ngây người chớp mắt.
“… ”
“Hả?”
Sau một lúc thật lâu cậu ấy mới mở miệng, vì không thể vào được những lời của Laura nên cậu ấy lại hỏi lại. Trước khi Chase có thể nói tiếp, cô nhanh chóng nắm bắt tình hình mà tiếp lời.
“Ý cậu là Josh phải không? Có cần tôi gọi cậu ấy đến không ạ?
Một lần nữa, Chase không nói nên lời. Laura không thể đoán được đây là tình huống gì nữa, cô cẩn thận mở miệng.
“Vậy tôi gọi nhé.”
Sau một lúc thì Chase gật đầu, nói lời tạm biệt ngắn gọn xong thì Laura rời khỏi buồng nghỉ. Bên ngoài Henry đang canh gác xung quanh.
“Cậu ấy muốn gọi Josh”.
Henry không đáp lại lời của Laura. Chỉ là anh không để ý bất cứ cái gì xung quanh khi đang canh gác, nhưng Laura lại hiểu lầm rằng anh ấy cũng suy nghĩ giống cô.
“Vâng, là Josh phải không? Tôi là Laura.”
Kìm nén sự tò mò của mình, cô vừa gọi điện thoại vừa bước đi. Chỉ còn lại Henry một mình, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay và thấy sắp đến thời gian thay ca rồi.
‘Hôm nay là ai nhỉ?’
Henry nhớ lại lịch trình và thoải mái lượn lờ vài vòng quanh buồng nghỉ. Khi anh đang vô tư lự quay người đi thì một người nào đó đột nhiên xuất hiện trước mặt, Henry ngạc nhiên dừng lại một lúc và nhận ra một khuôn mặt quen thuộc, suýt chút nữa anh đã lớn tiếng chửi thẳng vào mặt cô ta rồi. Là một nữ diễn viên đóng vai phụ, cô ta mỉm cười chào hỏi.
“Xin chào, tôi đến để bàn một chút với Miller về buổi quay phim tiếp theo. Tôi có thể vào một lát được không?”
*
*
Chase đang uống nước ở phòng ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa, theo phản xạ quay đầu lại.
“Joshua.”
Cậu gọi tên anh và bước ra ngoài một cách vội vàng, nhưng rồi nhanh chóng thất vọng, người bước vào là một vệ sĩ khác. Mặc dù thấy rõ cậu ấy nhăn mặt thẳng thừng, Henry vẫn nói một cách bình tĩnh, như thể anh đã đoán trước được phản ứng như vậy.
“Có một diễn viên trong đoàn phim có việc muốn thảo luận về vai diễn, anh có muốn gặp không ạ?”
“Ai?”
Chase thờ ơ hỏi, mặc dù cậu có nghe tên cũng chưa chắc nhớ được. Henry nói tên của cô ta xong, quả nhiên là không nhớ.
“Kêu đi đi.”
“Anh Miller!”
Khi cậu lạnh nhạt quay đi thì giọng một người phụ nữ bất ngờ vang lên sau lưng Henry.
“Chờ đã, cô không thể tự ý đi vào được.”
“Anh Miller!”
Henry ngăn cô lại, nhưng Becky tuyệt vọng lớn tiếng gọi Chase. Cô nói với Chase khi cậu dừng bước theo phản xạ.
“Chúng ta đã gặp nhau trong bữa tiệc của ngài Pittman trước đây đó, anh nhớ không? Tôi là Becky.”
Mùi thơm của Omega tỏa ra từ khiến Chase nhớ ra cô ta, nhưng chỉ thấy khó chịu. Sau đó, tất cả ký ức lần lượt hiện về.
Cậu có thể nhớ đôi môi sắp hôn mình của Josh, bàn tay lấy khăn lau mặt cho cậu, và ánh mắt đượm tình nhìn cậu. Và anh nhận ra mọi chuyện bắt đầu từ đó, nếu lúc đó cậu không ra vườn, không ngửi thấy mùi chất dẫn dụ.
Nếu như cậu không gặp Joshu ngay từ đầu.
Nếu như vậy, cậu đã không thể biết đến những cảm xúc này.
“Tôi không biết.”
“Hả?”
Becky bối rối hỏi, nhưng điều đó chỉ làm cho tâm trạng của Chase thêm hỗn loạn.
“Tôi chẳng nhớ gì cả, nên đừng làm phiền tôi nữa và hãy rời khỏi đây đi. Còn làm gì nữa vậy? Đưa cô ta ra ngoài!”
“Anh Miller! Chờ một chút, hãy nghe tôi…!”
“Cút ngay!”
Chase không chịu được nữa mà hét lên.
“Không nghe tôi nói à? Đ*t mẹ!! Tôi không nhớ những thứ nhảm nhí như cô! “
Trong tích tắc, mặt Becky tái đi không còn chút máu với biểu cảm vô cùng sốc, Chase thì quay đi với tiếng tiếng chửi rủa. Henry cố gắng đưa cô ta ra khỏi buồng nghỉ, cẩn thận để không làm cô ta bị thương. Chase phớt lờ họ và mở ra cánh cửa phòng khách vốn đã đóng.
“Chase, đứng lại!”
Tiếng kêu tuyệt vọng của cô ta đã biến thành sự căm ghét.
“Cái gì?”
Không rõ có phải cậu ấy nghe thấy âm thanh bàng hoàng của Henry không, thì một tiếng nổ bất ngờ vang lên bên trong buồng nghỉ.
ĐOÀNG!!!
Một tiếng nổ lớn do súng vang lên sau lưng cậu ấy, sau đó là tiếng ngã. Theo phản xạ, Chase dừng lại và ngoảnh lại
Chính Henry là người ngã xuống sàn. Khi rời mắt khỏi anh ta, người đang rên rỉ và chảy máu không ngừng, cậu nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đang run rẩy hoảng sợ nhìn xuống với khẩu súng trên cả hai tay.
Henry!!!!!!!!! Nhà còn vợ con đang đợi anh mà!!!!!! Đừng gục ngã Henry ơiiiiiiiii
Trời má con kia!!!!!! Sao thứ nhảm nhí mày dám bắn Henry và định bắn con rể taoooo
Trời ơi đau lòng quá TAT
(phải chăng Seth đã đoán ra Pete là con của Chase?)