HTDNACT14b

Công viên giải trí

Tất cả mọi người trong đội cảnh vệ tới thăm Henry lúc này đây đều vô cùng nhẹ nhõm vì nhìn mặt anh ta đã có sức sống hơn đã nghĩ.

“Thế này thôi thì đâu đến mức phải nhập viện đâu nhỉ?”

Henry nghiến răng ngay lập tức trước câu nói vừa rồi của Seth.

Đ*t mẹ, cái gì cơ? Cậu cũng thử bị đục một lỗ ở bụng như tôi đi rồi biết thế nào là lễ hội nhé, tên khốn.”

“Ba cái vết thương ngoài da thế này thì tôi cũng có thể xuất viện ngay lập tức nhé…Áaa.”

Trước mấy lời nói tỏ vẻ nguy hiểm của Isaac, Henry không chút do dự giơ chân lên và đá vào người cậu ta một cái.  Seth nhìn Henry bằng một ánh mắt đầy thảm hại, rên rỉ vì vừa bị ăn một cú kia rồi quay đầu lại nói tiếp.

“Vậy thì chúng ta phải ở đây cho đến khi Henry xuất viện hay cứ về trước vậy ạ?”

Mọi ánh mắt của mọi người đều dồn vào Mark. Khi nãy anh có đề cập rằng có một thông báo khá quan trọng muốn nói với mọi người, Mark cậug giọng rồi mở miệng nói.

“Chuyện là, chúng ta phải ở lại nơi này thêm một thời gian nữa, ý tôi là việc làm vệ sĩ của C ấy.”

 “Ơ, không phải chuyện này chúng ta chỉ là tạm thời thay thế trong một khoảng thời gian ngắn thôi sao?”

Mark lắc đầu trước câu hỏi của Seth.

“Họ muốn chúng ta ở lại cho đến khi quá trình quay phim này kết thúc, nếu chúng ta từ chối, họ sẽ bị kiện vì tội vi phạm hợp đồng… Thay vào đó, khi hết thời hạn, họ sẽ cho chúng ta gấp ba lần số tiền đã giao kèo trước đó”.

“Tên khốn đó! Cậu nghĩ có tiền là có tất cả đấy à?”

“Chờ đã, ý anh là chúng ta sẽ có hơn 300.000 đô la cho mỗi người đúng không?”

Henry đang chuẩn bị đứng bật dậy phản đối chợt dừng lại trước câu nói của Isaac.

“300 nghìn đô la?”

Khi Seth hỏi thêm một lần nữa, Mark lầm bầm và cậug giọng.

“Chính xác là 450.000 đô la. Thay vào đó, thời gian đóng phim còn lại khá dài, nhưng với mức thu nhập này thì cũng đủ cho chúng ta sống mà không cần nhận thêm việc gì trong vài năm…”

Cho tới khi Mark nói xong, nhìn Henry từ từ nằm xuống với khuôn mặt rạng rỡ tưng bừng mà nói thêm.

“… Miễn là không đập hết chúng vào cờ bạc là được.”

Mọi người bao gồm cả Mark, đều nhìn Henry với vẻ ái ngại, nhưng dường như anh ta chả thèm quan tâm gì đến xung quanh cả. Seth miễn cưỡng nói với Isaac.

“Đừng có mà cho tên nghiện cờ bạc kia vay tiền nữa đấy”

“Tất nhiên rồi.”

Isaac nghiêm túc gật đầu, nhưng Mark và Seth biết thừa rằng cậu ta vẫn sẽ chứng nào tật ấy, rồi sẽ lại trở về cái tình trạng nghèo nàn cũng như cái tình thế mà ép cậu ta phải tham gia vào công việc lần này thôi. Sau đó Seth thở dài rồi đổi chủ đề và hỏi.

 “Mà có chuyện gì xảy ra với Josh rồi?  Tôi vẫn chưa gặp cậu ấy từ hôm qua đến giờ luôn.”

“À, chuyện đó.”

 Mark trả lời.

“Cậu ấy đã về nhà mẹ mình vì nhớ Pete, họ đã không gặp nhau một thời gian dài rồi. Dù sao thì đội hình ban đầu đã tập hợp lại đầy đủ rồi, vì vậy lần này chúng ta có đủ khả năng làm được…”

Vừa nói xong, Henry khẩn trương hỏi.

“Vậy thì khi nào họ sẽ đưa chúng ta tiền?”

Mark nhanh chóng trả lời.

“Sau khi công việc này kết thúc”

“Xìii, đúng là tên khốn hẹp hòi!”

Thấy cậu ta lại bắt đầu chửi rủa Chase, Seth nháy mắt ẩn ý.

 ‘Làm tốt lắm, Mark.’

Mark cũng gật đầu. ‘Chắc sau này phải mua cổ phiếu cho thằng nhóc này mới được’, anh thầm nghĩ.

 * * *

Từ sáng sớm, Chase đã bắt đầu cảm thấy bồn chồn rồi. Lý do duy nhất khiến cậu ấy còn chẳng buồn uống lấy một ngụm nước chứ đừng nói đến việc ăn uống này là do hôm nay Josh cuối cùng cũng quyết định mang theo con trai mình tới. Địa điểm được chọn là một công viên giải trí nổi tiếng, Chase là người đã đưa ra ý tưởng này vì Pete, nghe nói thằng nhóc chưa bao giờ đến công viên giải trí lần nào cả, Laura cũng đã trả một khoản tiền lớn thay mặt Chase để phía công viên sẽ tổ chức một buổi công diễn hoành tráng vào ngày hôm nay.

Công viên giải trí đã được bao toàn bộ nên chẳng có lấy một bóng khách tới tham quan, thay vào đó là hình ảnh cả đám người mặc áo đen đầy khả nghi có mặt ở khắp nơi. Họ là những vệ sĩ mà Chase bố trí, ai cũng bận rộn kiểm tra mọi thứ xung quanh, xác minh danh tính của các nhân viên, và sau đó quyết định và sắp xếp vị trí cho họ.

Trong khi đám người bận rộn chuẩn bị thì thời gian thoáng chốc đã trôi qua và đã đến lúc Josh xuất hiện.

Phù.

Chase ngồi xuống chiếc ghế được đặt ngoài trời và một lần nữa thở dài, cậu đã lặp đi lặp lại cái hành động này suốt từ nãy tới giờ rồi. Dù có hít thở sâu bao nhiêu lần đi nữa dường như sự căng thẳng vẫn ôm trọn lấy khiến cậu không sao bình tĩnh nổi.

Chase vốn có lịch trình dày đặc nhưng vì muốn để trống ngày hôm nay, cậu đã phải quay trước phần của hôm nay mãi cho đến rạng sáng. Dù vậy thì cậu ấy cũng chẳng thể ngủ được bao nhiêu mà cứ bồn chồn đi qua đi lại khắp nơi, cuối cùng cậu đã đến sớm hơn thời gian hẹn trước khá nhiều trong sự bồn chồn trông ngóng đến khi Josh tới.

Cả buổi cậu đã lo lắng không chịu nổi. Giới thiệu con trai của mình có nghĩa là Josh cũng rất coi trọng cậu, nhưng có điều gì đó cứ làm thấy cực kỳ bận tâm.

<Đừng lo lắng, thằng bé sẽ thích cậu thôi. Bởi vì…>

Bởi vì cái gì cơ, vế sau anh muốn nói cái gì?  Chase vừa tò mò khẩn thiết mong đợi được nghe nốt những từ đó, nhưng đồng thời cậu cũng sợ phải nghe câu trả lời kia.

‘Có lẽ con trai anh ấy cũng thích khuôn mặt của mình hoặc một cái gì đó tương tự như thế sao?’

Cậu đã cố gắng nghĩ mọi thứ đơn giản nhất có thể, nhưng không có tác dụng cho mấy. Từ lúc đó tới giờ Chase luôn trong trạng thái vô cùng căng thẳng và lo lắng. Cuối cùng điện thoại của cậu cũng đổ chuông.

“A lô?”

Cậu đã nhấn nút nghe trước cả khi kịp nhìn xem là ai gọi tới, nhưng người gọi là ai cậu đã vốn biết rõ rồi. Sau một lúc khựng lại, giọng nói mafcauaj luôn chờ đợi cất lên từ phía bên kia.

[A lô, Chase?]

Chase thở dài đầy run rẩy, Josh tiếp tục.

[Chase, cậu có đang nghe không đấy?]

 “Nói đi…”

Sau khi nghe lời đáp đơn giản của cậu, Josh nói.

[Tôi đã tới rồi này, cậu chuẩn bị mọi thứ ổn thoả hết chưa?]

Tuy không biết osh đang nói về sự chuẩn bị nào, nhưng Chase vẫn tự nhiên mà trả lời “đã xong hết cả rồi”. Josh ân cần nói thêm trước khi ngắt máy.

[Được rồi, Chase. Mọi thứ sẽ ổn cả thôi.]

Như thể anh biết tất cả về sự lo lắng của Chase nên đã do dự một lúc rồi mới cúp máy, Chase thở dài và nhắm mắt lại.

Cậu chưa bao giờ một lần tin vào Chúa trong đời, ấy vậy mà lần này cậu lại cầu nguyện nhiều đến mức như thể bù lại suốt khoảng thời gian cậu sinh ra cho tới giờ vậy.  Sau khi cậu lặp đi lặp lại cái hành động siết nắm tay rồi lại mở ra cùng với từng hơi thở nặng nhọc, Josh cuối cùng cũng xuất hiện.

“…”

Chase từ từ dựng thẳng cái lưng đang khom lại của mình. Josh được một vệ sĩ hướng dẫn đang tiến đến chỗ của cậu cùng với nụ cười tươi rói như mọi khi.

Anh không mặc bộ đồ vệ sĩ mọi khi nữa mà thay vào đó là một chiếc áo phông bình thường phối với quần jean rách, và mái tóc của anh cũng được chải sơ sài, nhưng không giống như mọi khi, nó được đánh rối một cách ngẫu nhiên trên trán anh. Mang đôi giày bóng rổ của một ngôi sao thể thao nổi tiếng cách đây vài năm, đây là trang phục mà ai cũng có thể thoải mái mặc, nhưng với Josh thì nó lại tạo lên một cảm giác hoàn toàn khác.

Chase nhìn anh với vẻ kinh ngạc khi thấy anh dùng một tay để vẫy chào cậu, còn một tay đang nắm lấy tay của đứa nhỏ. Cùng lúc đó, trái tim cậu chùng xuống.

Nếu muốn biết Josh trông như thế nào khi anh còn nhỏ, thì chỉ cần nhìn vào đứa trẻ này là được, bởi vì cả hai quá giống nhau.  Pete ngây người nhìn chằm chằm vào Chase.

“Cậu đợi lâu chưa? Tới đây từ khi nào thế?”

Josh đến gần rồi mới nói kèm theo một nụ cười.  Như mọi khi, giọng anh vẫn ngọt ngào như vậy, nhưng ánh mắt của Chase không thể rời khỏi đứa trẻ.  Josh liếc nhìn rồi quỳ một chân xuống mắt đối mắt với đứa trẻ.

“Pete, nãy trên đường tới đây ba đã nói với con rồi đó, nào tới chào hỏi đi con”.

Đứa trẻ do dự mà nhìn lên Chase. Thằng bé rất giống Josh, với một tay cho vào miệng ngậm trong khi tay kia cầm con thú bông. Chase chợt thấy đau lòng.

“Xin chào, Pete?”

Lý do cậu gần như không thể nói thêm gì nữa mà nhanh chóng ngậm miệng là vì giọng anh muốn không thể giữ bình tĩnh nổi nữa. Đôi mắt của đứa trẻ mở to và đột nhiên nó ôm chầm lấy cổ Josh, Chase mặt tái đi ngay lập tức trước phản ứng bất ngờ như vậy của thằng bé. Nhìn thấy một màn này Josh phá lên cười.

“Không phải vậy, cậu hiểu lầm rồi. Thằng bé thích cậu nên mới phản ứng như thế đấy”

 “Gì cơ?”

Chase nhìn đứa trẻ một lần nữa với sự hoài nghi.  Pete vùi mặt vào ngực Josh và chỉ hé đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, rồi lại vội vàng quay đầu đi khi ánh mắt họ gặp nhau. Josh vẫn tươi cười với Chase, anh đã đưa tay ra để cậu thấy rõ điều đó.

“Thằng bé làm vậy bởi vì nó có hơi nhút nhát.  Khi nãy… cậu thấy gương mặt nó sáng bừng lên đó.”

 Khi anh nói thêm điều gì đó thật xấu hổ, Pete lại lặng lẽ quay đầu lại. Chase lần này cố gắng nở nụ cười thật tươi, đột nhiên thằng bé hét lên.

“Nhân vật phản diện!”

“Pete!”

Chase như hoá đá khi nghe thấy câu nói bất ngờ vừa rồi, Josh nhanh chóng biện giải với cậu.

“Dạo này thằng bé cứ quen miệng nói vậy thôi. Tôi đã nhắc nhở nó không được nói như vậy với những người mới gặp lần đầu nhưng có vẻ không được rồi. Là do Emma cứ dạy thằng bé nói mấy từ kỳ lạ đó…”

Anh tiếp tục nói điều gì đó nhưng Chase không thể nghe thấy gì cả. Chỉ sau khi nghe được rằng thằng bé cũng đã nói điều tương tự với các vệ sĩ khác trong suốt chuyến đi thì cậu mới lấy lại bình tĩnh một chút, Josh không bỏ lỡ thời cơ mà chốt thêm câu cuối.

“Pete, ba đã nói rằng con không được nói mấy lời không hay như thế rồi cơ mà? Nếu còn tiếp tục nói thế nữa, ba sẽ thêm đậu vào mỗi bữa ăn cho con đấy nhé!”

Mặt Pete trắng bệch trước những lời đó của Josh, Chase đang nghe bên cạnh tò mò hỏi.

“Đậu?”

“Pete ghét đậu lắm.”

Josh theo thói quen mà trả lời, rồi nhìn vào Chase rơi vào hoang mang.  Đương nhiên, cậu không hề để ý đến điều đó.  Josh tránh ánh nhìn của cậu ấy và cố gắng thoát khỏi vòng tay đang ôm chặt lấy cổ anh của thằng bé. Anh nhấc thằng nhóc đang sầu muộn lên và dùng một tay ôm lấy đứa trẻ, sau đó đưa tay còn lại về phía Chase.

“Đi thôi, chúng ta chơi gì trước đây? Cậu có xem tờ chỉ dẫn trước chưa?”

Chase nhìn vào khuôn mặt của Josh và bàn tay đang giơ ra trước mặt cậu kia, thế là Josh cúi xuống và nắm lấy tay cậu trước vì có vẻ như cậu còn đang lưỡng lự. Chase vội vàng xoa mặt mình bằng bàn tay còn lại, Josh thấy tai cậu ấy đỏ chót hết cả lên thì quay mặt đi, giả vờ không biết gì.

“Tôi thường đến đây khi còn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được chơi ngay mà không cần xếp hàng đấy”.

“… Không phải anh sống ở California à? “

“Phải, nhưng nơi này mới là nơi tôi sinh ra, tôi còn tốt nghiệp trường cấp ba D đấy nhé…”

Hai người bắt đầu nói chuyện một cách tự nhiên vừa tiếp tục sải bước trên con đường rộng lớn, phía xa xa còn có một vài cảnh vệ theo sau.

*

*

Sức bền của Pete thật đáng kinh ngạc, thằng nhóc không hề có dấu hiệu kiệt sức kể cả khi đã chơi cả đống trò chơi liên tiếp.

Mặt khác, Chase và Josh đã đạt đến giới hạn sức chịu đựng của họ, mặc dù họ cũng chỉ chơi mấy trò chơi của lũ con nít giống Pete. Cả hai đứng nhìn thằng bé từ bên ngoài chơi đi chơi lại một trò đến lần thứ ba, Josh bất giác xoa xoa vai mình. Anh nhìn về phía Chase, cậu cũng đang có biểu hiện trên khuôn mặt giống như thể hồn đã lìa khỏi xác vậy.

Ngay sau đó, chiếc tàu lượn đang chạy từ từ tiến về phía trước mặt họ. Chase vẫy tay với một nụ cười, Pete cũng mỉm cười và nhìn lại cậu. Ngay khi Pete biến mất khỏi tầm mắt trên chiếc tàu đó, nụ cười của Chase cũng biến mất.

Josh quan sát màn đó thì mỉm cười. Khi Chase quay lại mà không nói một lời, Josh hắng giọng rồi mở miệng.

“Cảm ơn cậu, đây là lần đầu Pete được tới công viên giải trí đấy.”

“Em biết.”

Cậu ấy vẫn nói với tông giọng như đang nghẹn thứ gì đó, lý do Chase chọn nơi này là vì Josh đã sơ ý nói ra điều đó. Josh nhận ra suy nghĩ của cậu và mỉm cười ngọt ngào. Dù nhìn thế nào đi nữa, rõ ràng cậu không hề quen chơi với trẻ con, nhưng Chase lại rất kiên nhẫn với Pete. Chase không có bất kỳ sự bực bội nào khi đứa trẻ tuỳ hứng hoặc không chịu trả lời cậu cả.

Tuy nhiên, cậu ấy cũng biết bản thân đã tới giới hạn cho cái trò cưỡi ngựa này rồi, và sau một vài lần thử, họ đã quyết định ra ngoài và cổ vũ cho Pete. Chase vẫy tay chào Pete một lần nữa với nụ cười rạng rỡ rồi nói tiếp.

“Đây cũng là lần đầu tiên của em.”

 “Gì cơ?”

 Josh giật mình bất giác nhìn cậu. Chase trả lời, mắt vẫn dán vào Pete, thằng bé đang chạy xa dần khỏi họ.

“Đây cũng là lần đầu tiên em đến công viên giải trí đấy.”

Tuy nói vậy nhưng khi chơi trò khinh khí cầu dường như cậu có vẻ rất thuần thục. Khi bị anh chỉ ra điều đó, Chase đáp lại một cách thờ ơ.

“Em đã thử qua vài lần rồi, đa phần mấy trò đó đều có đủ trong khu vườn nhà.”

Josh chẳng buồn hỏi xem khu vườn kia lớn cỡ nào nữa. Ngay khi quả bóng bay chậm lại, họ đến gần đón Pete.

“Con còn muốn chơi nữa không? …Hay chúng ta ăn trưa trước nhé? “

 
Josh hỏi vừa kiểm tra thời gian. Theo thói quen nắm một bên tay của đứa trẻ, anh liếc nhìn Chase.  Đó là ám chỉ rằng cậu hãy nắm lấy bên tay kia của thằng bé, nhưng cậu ấy lại không hiểu. Pete bám vào chân Josh một cách tự nhiên như mọi lần, không thể trực tiếp nói ra nên Josh chỉ đành lặng lẽ ôm thằng bé bằng một tay và nắm tay Chase ở tay còn lại.

Tất cả mọi tiện ích trong công viên đều được cho hoạt động như bình thường. Đến cửa hàng phục vụ đồ ăn nhẹ yêu thích của Pete, Chase mua kem dâu tây cho thằng bé và vị vani cho Josh. Khi thấy Chase chuẩn bị rời đi, Pete nhanh chóng túm vào chân cậu mà giữ lại.

“Chú không trả tiền ạ?”

Chase dừng lại trước câu hỏi của đứa trẻ, rõ là thằng bé không hiểu tình huống hiện tại rồi. Chase cúi xuống mặt đối mặt với Pete, giống như Josh đã làm khi nãy vậy.

“Pete, chú đã mua toàn bộ công viên hôm nay rồi.  Vậy nên chúng ta không cần trả tiền nữa.”

“Mua? Tất cả chỗ này á?”

Pete nghiêng đầu, rõ ràng là chuyện này vẫn còn quá khó khăn đối cái đầu nhỏ xíu của thằng bé. Chase bình tĩnh giải thích thêm.

“Tất cả mọi thứ ở đây ngày hôm nay đều thuộc về con hết đấy.”

Pete nhìn Josh với vẻ mặt khó hiểu.  Josh cười và “Ừ” một tiếng. Đứa trẻ vẫn nghiêng đầu hỏi lại.

“Vậy, con có thể ăn thêm một cây kem nữa không?”

Vừa dứt lời, Pete đã được mỗi tay cầm một cây kem dâu lớn như toà tháp vậy.

* * *

Hai người đơn giản là cho thằng bé ăn nhẹ một chiếc bánh xúc xích, còn Josh và Chase thì ăn bánh hamburger. Josh phải cảm thán khi thấy Chase ăn vô cùng gọn gàng mà không để rớt đồ ăn ra ngoài, ngay cả trên môi còn không dính chút gì.

Mặt khác, Pete vẫn còn là một đứa trẻ, có cả đống vết bẩn trên cằm và thậm chí đồ ăn cũng dính đầy cả trên chiếc áo sơ mi mới mua ngày hôm trước. Josh lấy khăn ăn lau nước sốt cà chua và cho thằng bé uống nước.

Chase quan sát anh khéo léo thuần thục mà làm mọi thứ.

“… Anh đã tự mình nuôi con được bao lâu rồi?”

Josh dừng lại, nhưng theo bản năng anh biết bây giờ là lúc để nói ra sự thật. Sau khi xác nhận Pete đang bận ăn, anh mới hạ giọng trả lời.

“Tôi đã tự mình nuôi nấng thằng bé suốt từ khi nó lọt lòng đến giờ. Vậy nên… papa của Pete cũng không biết đến sự tồn tại của thằng bé. “

 “Không biết?”

 
Josh cố gắng nhớ lại những lời anh đã chuẩn bị hôm trước, nhưng anh vẫn không biết mình nên bắt đầu nói từ đâu cả. Trong khi còn đang do dự, Pete quay đầu lại.

“Ba ơi.”

“À, con muốn uống nước trái cây hả?”

Josh dừng lại để lấy đồ uống cho đứa nhóc, nhưng phải dừng lại vì bên trong có con bọ. Anh tặc lưỡi rồi đứng dậy rời khỏi ghế ngồi.

“Ba đi lấy cho con, đợi ba một chút nhé?”

Josh hỏi Pete cùng với một nụ cười trên môi.

“Ba lấy rồi quay lại nhanh thôi.”

Pete chuyển ánh mắt từ Josh sang Chase.  Khuôn mặt của thằng bé đầy bối rối, nhưng Josh giả vờ như không biết.

“Nhờ cậu để mắt thằng bé một lát nhé.”

“Joshua, đợi đã…”

Chase gọi theo anh nhưng đã muộn, Josh đã vọt đi với từng sải chân dài của mình như một cơn gió.

Một khoảng lặng khó xử trôi qua giữa 2 người Chase và Pete bị bỏ lại. Đứa nhóc bắt đầu tiếp tục ăn bánh xúc xích, nhưng tốc độ nhai chậm lại như thể bị nghẹn ở cổ vậy. Chase thu hết hành động của thằng bé vào mắt, thấy vậy liền đưa đồ uống của mình cho đứa bé.

“Là sữa lắc đó, con có muốn uống không?”

Do dự liếc nhìn giữa Chase và ly đồ uống, Chase vẫn giữ nguyên tư thế như muốn nói rằng cứ uống đi không sau hết. Pete lí nhí nói “cảm ơn” một tiếng rồi nhận ly sữa lắc mà mút ống hút của chiếc ly. Chase cảm thấy cực kỳ xúc động khi thằng bé có vẻ đã chấp nhận sự quan tâm của cậu giành cho nó rồi, đó là lúc Chase nhận ra tại sao Josh lại cứ vậy để họ một mình.

Đây chính là thời gian hai người họ kết bạn với nhau!

Chase hạ quyết tâm và nhìn vào khuôn mặt bầu bĩnh của thằng bé. Cậu nhóc có mái tóc vàng trông giống hệt Josh, chỉ cần nhìn một cái là liền thấy cực kì đáng yêu rồi, nhưng thằng nhóc này lại không hề dễ dàng để người khác tiếp cận mình.

Sau khi lưỡng lự hết lần này đến lần khác, Chase cuồi cùng cũng xoay sở tìm được chủ đề hợp lí nhất để bắt chuyện với thằng bé.

“Con thích gì thế? Có thích xem hoạt hình không?”

Chase cố gắng nhớ lại về sở thích của đám con nít, Pete liền nhắc đến một nhân vật mang hình dáng xe lửa cực kì nổi tiếng.

“Thích ạ!  Cái mà tu tu xình xịch ấy.”

Thế là thích xe lửa hay nhân vật hoạt hình? Chase bắt đầu gặp khó khăn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của thằng bé cậu liền như được tiếp thêm hy vọng, nhân cơ hội đó cậu liền hỏi thêm một câu.

 “Vậy con có thích Helltaker không?”

‘Hình như phim về cô nàng này hơi không phù hợp với độ tuổi của thằng nhóc nhỉ?’

Pete chớp mắt khi Chase nhắc đến tiêu đề của phiên bản hoạt hình của bộ phim mà cậu đang quay. Có lẽ thằng bé sẽ không biết đâu nhỉ, cậu vừa nghĩ tới đây thì Pete trả lời:

“Con biết.”

 “Vậy sao? Con thích nhân vật nào nhất? Con có biết Tiến sĩ Flame không?”

Chase vô tình cảm thấy phấn khích mà hỏi một loạt câu này đến câu khác. Pete suy nghĩ một lúc, rồi ngập ngừng trả lời.

“Con không thích Doctor Flame lắm. Con xin lỗi.”

Chase có hơi nản lòng, nhưng khi thấy thằng bé cúi đầu và còn thốt ra cả lời xin lỗi thế kia nữa thì đúng là không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể kiềm chế sự buồn bã lại.

“Vậy thì con thích ai?”

Pete nghiêng đầu, cười rạng rỡ khi thấy cậu cố nặn ra một nụ cười mà hỏi tiếp.

“Là Glacier Man ạ.”

“…”

Trẻ em đúng là rất thích nhân vật chính nhỉ.

Chase đồng ý với việc này, sự thật luôn luôn đơn giản như thế.

“Haaa”

Cậu dụi dụi mắt thở dài nghĩ. ‘Tại sao mình lại ngoan ngoãn mà đảm nhận vai Doctor Flame như Keith chỉ định vậy nhỉ?’

“A?”

Đột nhiên, mắt Pete mở to và thằng bé bắt đầu chạy vọt đến một nơi nào đó. Chase mất một lúc mới lấy lại được tỉnh táo lại và đi theo thằng bé, là do Pete nhìn thấy một bảng hiệu lớn của công viên giải trí có in hình nhân vật xe lửa mà khi nãy thằng nhóc nói rất thích.

“Ba ơi, ba ơi.”

Pete lo lắng nhìn xung quanh vừa bày ra vẻ mặt đầy khao khát, chắc đang mong ngóng Josh sẽ đến và đưa thằng bé vào nơi thiên đường này. Tất nhiên, việc này đối với Chase dễ như ăn bánh nhưng cậu lại không thể cứ thế mà dẫn thằng bé vào được mà thay vào đó nói.

“Chúng ta vào đó chơi nhé? Chỉ cần gọi ba con tới đây là được rồi.”

“Vậy cũng được ạ?”

Đứa trẻ hỏi với vẻ mặt hào hứng. “Ừ,” Chase gật đầu, Pete đột nhiên đưa tay ra. Nhìn thấy thằng nhóc vẫy vẫy bàn tay đang dang rộng của mình, Chase không hiểu nó có nghĩa là gì trong khoảnh khắc ấy, phải mất mộc lúc lâu sau cậu mới nhận ra.

Chase vừa nắm nhẹ bàn tay của mình lại thì một bàn tay dính đầy kem chui vào tay cậu, trái tim Chase gần như ngừng đập trong giây lát vì bàn tay nhỏ bé và mềm mại của thằng bé đang lọt thỏm trong bàn tay to lớn của cậu. Như Josh thường làm, cậu cũng muốn bế thằng bé nhưng cậu sợ bản thân có thể làm rơi nó mất, vậy nên Chase đành thôi mà đi bộ chậm rãi theo bước chân ngắn cũn của đứa trẻ.

Đột nhiên một âm thanh vốn không thể nghe được ở đây chợt vọng vào tai cậu, tiếng chó sủa vang lên khiến Chase như chết sững tại chỗ.  Pete ngạc nhiên quay đầu lại mở to mắt.

“A? Là Jason kìa!”

Thằng bé vui vẻ kêu lên.

“Nhìn kìa, Jason đó! Nó nhìn y hệt Jason luôn!”

Pete vẫy con búp bê hình con cún mà bản thân đang ôm và hét lên đầy phấn khích, nhưng không một lời nào lọt vào tai Chase. Sau khi Pete kêu lên vài tiếng như vậy liền buông tay cậu mà chạy ù đi, Chase trong một chốc vẫn không thể tỉnh táo nổi. Một trong những vệ sĩ đã nhận ra tình trạng khác lạ của cậu mà vội chạy tới.

“Cậu Miller, cậu có sao không?  Sắc mặt cậu tệ quá”

 “…”

“Cậu Miller, mau tỉnh táo lại!”

Đội trưởng lắc nhẹ vai cậu và hét lớn, Chase chớp mắt ngạc nhiên. Tuy nhiên, phải mất thêm một chút thời gian để nhận thức của cậu quay trở về hoàn toàn, các vệ sĩ đang nhìn cậu ấy với vẻ mặt đầy nghiêm trọng. Từng thứ từng thứ về khung cảnh của công viên giải trí dần xuất hiện và cậu cũng đã nhớ lại lí do vì sao bản thân lại ở nơi này.

‘Pete!’

Giờ mới nhận ra thì đã muộn, cậu vội vàng nhìn xuống thì thấy bàn tay mình đã trống trơn. Mặt Chase nhanh chóng xanh rờn.

“Pete đâu?”

Nghe vậy, trưởng nhóm đưa mắt nhìn xung quanh. Các vệ sĩ từ nãy đến giờ đều chỉ tập trung vào Chase, họ nhìn xung quanh một cách hoang mang, nhưng rốt cuộc cũng không hề thấy bóng dáng của Pete. Đầu Chase lại trở nên trống rỗng nhưng lần này là vì một lí do khác

“Tìm thằng bé ngay lập tức…!”

Nghe tiếng gằn của cậu, đám vệ sĩ vội vàng tản ra xung quanh.

“Vào nghỉ ngơi đi, cậu Miller.  Nhìn cậu như sắp ngã quỵ ra tới nơi vậy…”

Trưởng nhóm lo lắng nói, nhưng Chase phớt lờ anh ta và vội vã đi tìm Pete.

‘Thật quá vô lý.’

Cậu hoảng hốt nghĩ. ‘Chỉ mới vài phút hay vài giây trôi qua thôi mà? Thật sự là mới chỉ một khắc trôi qua thôi, làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà biến mất được chứ? Cả đám người như vậy mà không hề có người nhìn thấy thằng bé, nghe vậy có lọt lỗ tai không cơ chứ?’

‘Họ không bảo vệ Pete, công việc của họ là dám sát mình mà thôi.’

Chase gần như không thể chịu đựng được ham muốn mà hét lên ngay lập tức. ‘Đầu tiên mình cần tìm Pete. Thằng bé đi bộ như thế thì không thể đi đâu quá xa được, phải khoanh vùng lại. Nghĩ đi, nghĩ đi…!’

‘Jason.’

Đột nhiên, một thứ vụt qua tâm trí Chase. Con cún bông của Pete, thằng bé nói rằng nó đã nhìn thấy một con chó giống con thú nhồi bông đó.

Chase lại nghe thấy tiếng chó sủa.  Người cậu cứng lại trong giây lát, và cố kìm lại hơi thở đầy ngột ngạt của mình.

“… Gần đây có cái chuồng chó nào không?”

* * *

Josh ngồi bình thản trên băng ghế nhấm nháp cây kem, thỉnh thoảng lại liếc xuống kiểm tra đồng hồ trên cổ tay.’ Chắc vậy là đủ rồi nhỉ, cũng khoảng 30 phút trôi qua rồi, hai người họ chắc đã xây dựng được một mức độ thân thiết nhất định rồi đi.’

Nếu cậu không thể dựng được gì thì cũng đành chịu vậy.

Anh đứng dậy và trở về với Chase và Pete vừa suy nghĩ về điều đó, ngay cả khi không có gì thay đổi thì cứ để nguyên như hiện tại mà nói hết ra cũng được. Không có lý do gì để trì hoãn thêm nữa, tất cả những gì anh cần là dùng hết sự can đảm của mình mà nói cho rõ mọi chuyện.

Sau khi thở dài mấy bận, Josh chợt nhận ra rằng có điều gì đó kỳ lạ khi thấy rất nhiều người đang có vẻ rất là vội vã chạy qua lại làm gì đó, khi nhìn thấy vệ sĩ của Chase trong số họ thì anh liền đến gần anh ta và hỏi.

“Sao mọi người lại đang làm gì vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”

Người vệ sĩ nhận ra khuôn mặt của Josh, anh ta khựng lại vì xấu hổ.  Có gì đó không đúng ở đây, một cảm giác không lành chạy qua tâm trí Josh.

 *

 *

Haa ha.

Chase cúi người thở gấp. Âm thanh tìm kiếm Pete vang vọng từ mọi hướng, nhưng lại không hề thấy bóng dáng của thằng bé đâu.

Cũng phải, thằng bé nhỏ nhắn như vậy cơ mà.

Chase xoay sở để sắp xếp lại tâm trí phức tạp của bản thân. Dù có tới chuồng chó nhưng cũng không thể vào được bên trong vì hàng rào cao vút kia đã bị khóa lại rồi, họ còn không thể vào được thì Pete cũng sẽ vậy thôi.

Chase thậm chí không thể đến gần bởi tiếng chó sủa liên tục dội lại, tất cả những gì cậu có thể làm là nghe báo cáo từ đám vệ sĩ. Chase trốn khỏi nơi đó và chạy khắp nơi có thể mà gọi to tên Pete, nhưng mọi thứ đều vô ích

‘Joshua.’

Khuôn mặt của Josh và Pete cứ hiện ra mãi trong đầu cậu. Sự thất vọng về bản thân chợt trỗi dậy, nhưng giờ không phải lúc để chìm đắm trong nỗi thất vọng này. Chase lại đứng dậy và bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

‘Làm thế nào mà thằng nhóc có thể biến mất không một dấu vết như vậy cơ chứ?’

Chase không thể tin được nổi mà. Trong lúc điên cuồng tìm kiếm đứa trẻ, cậu nhận ra rằng bản thân đã đến gần chuồng chó, có một hàng rào ngăn cách cậu với những vệ sĩ khác, đây là một vị trí khác với khu vực gần hàng rào mà các vệ sĩ khi nãy kiểm tra qua. Chase leo lên một đồi đất thấp, ngạc nhiên khi thấy hàng rào sắt kéo dài vô tận bên dưới kia có một chiếc cũi lớn kéo dài xuyên ra bên ngoài.

Nếu nó to thế này thì chỉ nhìn sơ sẽ không thể xác định được rõ. Lẽ ra cậu phải ra lệnh các vệ sĩ mở cửa nơi đó ra và kiểm tra kĩ hết mọi ngóc ngách của nơi này từ khi nãy mới đúng, ấy vậy mà cậu đã sợ hãi vì tiếng chó mà bỏ chạy. Chase nhăn mặt.

‘Mình đúng là một tên hèn nhát.’

Một lần nữa, một tiếng chó sủa từ hư không vọng lại. Ngay khi nghe thấy âm thanh đó, Chase rùng mình và cứng người. Chân cậu không thể cử động nổi, cậu hít một hơi thật sâu và đếm.

‘Không sao đâu, có hàng rào sắt. Mình sẽ an toàn, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra.’

Chase cố gắng trấn an bản thân bằng cách lặp đi lặp lại những từ tương tự, nhưng tốc độ mạch đập của cậu không hề giảm bớt. Kí ức nhanh chóng trở về ngày ấy.

Khi Grayson nở nụ cười rạng rỡ cùng với âm thanh yên bình của lá cây, hình ảnh bản thân bám vào tường khốn khổ kêu cứu, mùi chất dẫn dụ ngọt ngào cứ luẩn quẩn trong đầu, và cuối cùng là hàm răng của Rottweiler lộ ra. Khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cậu như được kéo trở lại thực tế một cách nhanh chóng, và bằng cách thần kỳ nào đó cậu đã tìm thấy đứa trẻ mà nãy giờ bản thân vẫn đang ra sức tìm kiếm.

“Ý anh Pete đã biến mất là sao chứ? “

Josh trầm ngâm chạy đến. Đội trưởng đội bảo vệ mặt mày tái mét, khó khăn nói.

“Tôi rất tiếc. Tình trạng của cậu Miller đột ngột chuyển biến xấu nên chúng tôi đã chỉ để mắt đến ngài ấy mà để mất dấu thằng bé… chúng tôi đang dốc sức tìm kiếm thằng bé ngay bây giờ và sẽ báo lại cho anh trong thời gian sớm nhất. “

“Ý anh là tình trạng của Chase đột nhiên tệ đi sao, à không, Pete vẫn chưa được tìm thấy đúng không? Khoan đã…”

Josh trở nên hoảng loạn và rối trí. Anh vội vàng nhìn quanh, nhưng tất cả những gì anh có thể thấy là những vệ sĩ đang vội vã đi qua đi lại.

“…Chase đang ở đâu?”

Trưởng nhóm khựng lại trước câu hỏi của Josh. Suy nghĩ một lát thì anh ta quay đầu lại, nhưng những gì anh ta nhìn thấy trong tầm mắt không khác gì Josh. Sau đó trưởng nhóm mới muộn màng mà vội vàng ra lệnh.

“Đội 1 và 2 hãy tìm cậu Miller!  Đội 3 và đội 4 mau tìm đứa bé về!”

Josh nghiến răng, cố gắng lấy lại tinh thần. ‘Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, bây giờ không phải là lúc để hoảng loạn.’ Anh lắc mạnh đầu rồi nhắm chặt mắt. Họ đều không biết cả hai người ấy đã đi đâu, nhưng không thể cứ thế mà chờ đợi được.

Anh bắt đầu tìm kiếm xung quanh, gọi tên Pete và Chase.

 *

 *

CHƯƠNG TRƯỚCMỤC LỤCCHƯƠNG SAU

2 thoughts on “HTDNACT14b

  1. Can ya just lemme have a happy story without drama?!
    Ulatrrrrrr
    Mong Chase sẽ có thể cải thiện nỗi sợ của mình, Pete nhận cha và ba người HE

Comments are closed.