Desire12

NHỚ TẮT MỤC “AUTO TRANSLATE – TỰ ĐỘNG DỊCH” CỦA MÁY BẠN ĐỂ TRÁNH VIỆC BỊ LỆCH LẠC NỘI DUNG!

Với chút bất an còn đọng lại, trưởng phòng quay trở về văn phòng. Khi bóng lưng của ông hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, những người đàn ông còn lại đồng loạt đưa ánh mắt về phía Grayson. Họ đứng đó, nhìn chằm chằm vào anh với vẻ mặt cứng đờ, như thể đang đối mặt với một tên tội phạm nguy hiểm.

Bọn họ hoặc với hai khoanh trước ngực hoặc một tay chống hông, ánh mắt dán chặt vào Grayson, tràn đầy sự bất mãn không giấu giếm. Cảm giác ghê tởm bản thân vì đã mất hồn trước vẻ ngoài điển trai của anh trong chốc lát càng làm tăng thêm sự thù địch, đẩy nó lên đến đỉnh điểm.

Trong bầu không khí im lặng căng như dây đàn, không khí trong phòng ngày càng trở nên ngột ngạt. Cuối cùng, như thể muốn giành lấy thế thượng phong, một người đàn ông bước lên phía trước, nhìn chằm chằm vào Grayson và cất giọng nhẹ nhàng:

“Từ hôm nay cậu là lính cứu hỏa hả? Cậu đây á?”

Ánh mắt của người đàn ông đó lướt khắp người Grayson, đầy vẻ khó hiểu, trong khi một người khác hỗ trợ bằng giọng điệu thô lỗ:

“Cậu vào đây bằng cách nào vậy? Tụi tôi đều phải trải qua bài kiểm tra, cậu cũng phải làm chứ?”

“Đúng vậy, bài kiểm tra thể lực ấy. Đó là điều cơ bản nhất.”

Ngay lập tức, những người đàn ông khác nhanh chóng nhảy vào, không bỏ lỡ cơ hội xen ngang và bắt đầu xôn xao:

“Khi có hỏa hoạn, cậu phải mang theo thiết bị nặng nề và lao vào hiện trường đấy. Cậu làm được không?”

“Đột nhiên xuất hiện và tự nhận là đồng đội? Đừng có mơ, không có chuyện đó đâu.”

“Chúng tôi là một đội. Nếu một tay mơ như cậu xen vào và phá hỏng đội hình, tính mạng của tất cả mọi người sẽ gặp nguy hiểm đấy. Này, có nghe thủng không đấy?”

“Trả lời đi, đồ khốn. Điếc à?”

Những người đàn ông gào lên trong phẫn nộ, nhưng Grayson vẫn không có phản ứng gì. Với vẻ mặt thờ ơ, anh nhìn qua đầu họ và đột nhiên di chuyển. Khi anh bỏ qua họ và định rời đi, họ nổi giận và lại chặn đường.

“Tên khốn này giờ đang coi thường lời chúng tao à?”

“Dám tự ý đi đâu hả? Chưa được phép mà!”

“Cút ngay, đây không phải chỗ cho loại như mày lảng vảng!”

Những người đàn ông vung tay đấm ngay dưới cằm Grayson, mặt mày nhăn nhó. Bị chặn đường, Grayson nhăn mặt rồi thở dài. Đến lúc này, những người đàn ông vẫn còn đầy khí thế. Cuối cùng thì thằng này cũng chịu khuất phục rồi. Đương nhiên rồi, chúng tao là lính cứu hỏa bảo vệ khu vực này mà! Loại như mày làm sao địch lại được chúng tao? Trước mặt những người đàn ông đang vênh váo, Grayson buông thõng vai như thể đã hoàn toàn nản lòng, thì thầm bằng giọng điệu mệt mỏi:

“Ài… tôi ghét mấy đứa xấu xí quá…”

Anh lẩm bẩm như đang nói một mình, nhưng rõ ràng là cố ý để tất cả mọi người trong phòng nghe thấy. Ngay lập tức, một sự im lặng lạnh lùng bao trùm. Những người đàn ông vừa gào thét giờ đây đứng sững như vừa bị đánh vào gáy. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Grayson trông như thể đã kiệt sức hoàn toàn. Anh lấy tay che miệng, hít thở sâu như thể sắp nôn, khiến những người đàn ông đang quan sát bùng cháy cơn giận.

“CÁI GÌ? Ê! THẰNG KHỐN!”

“Mày muốn chết hả? Được, đánh nhau ngay bây giờ đi!”

“Tao sẽ giết mày, đồ khốn! Mày dám nói bậy à?”

“Lên đi, đồ hèn! Đánh nhau ngay đi! Tao sẽ biến mày thành cám!”

Những lời chửi rủa vang lên, và ai đó vung tay đấm, như thể đó là tín hiệu để tất cả xông vào Grayson. Nhìn họ, Grayson nhíu mày và dừng lại. Đáng ngạc nhiên, anh thở dài, khuôn mặt đầy vẻ chán nản, khiến những người đàn ông đột nhiên dừng lại. Anh lẩm bẩm như đang than vãn:

“Ầy… tôi ghét chạm vào mấy đứa xấu xí quá…….”

Ngay lập tức, cơn giận của những người đàn ông bùng nổ.

“Cái gì? Đồ khốn này!”

“Giết nó đi, giết nó ngay bây giờ!”

“Đừng hòng được bỏ qua, đồ khốn nạn!”

Người đàn ông đứng đầu nghe thấy lời nói của Grayson, trán nổi gân xanh, vung tay đấm. Giờ đây, không còn là vấn đề về lòng tự trọng của một lính cứu hỏa nữa. Chỉ có cơn giận dữ muốn dạy cho tên kiêu ngạo này một bài học đang tràn ngập trong lòng họ.

Đáng tiếc, Grayson chỉ khẽ xoay người và dễ dàng tránh được cú đấm đầy uất hận. Trong khi người đàn ông đấm hụt, loạng choạng, Grayson đã nhanh chóng né được đòn đá từ người khác. Tình huống tương tự tiếp tục lặp lại, nhưng những người đàn ông không từ bỏ. Thay vào đó, họ càng quyết tâm hạ gục Grayson bằng mọi giá, ánh mắt đầy lửa giận.

Grayson bắt đầu cảm thấy chán. Anh thấy phiền vì phải lãng phí thời gian vào những chuyện vô bổ này, và càng sốt ruột hơn khi phải đối mặt với lũ ngốc này trong khi anh cần tìm kiếm người phụ nữ định mệnh của mình càng sớm càng tốt.

Đúng lúc đó, Grayson nhìn thấy “thứ đó”. Một thanh cờ lê bằng sắt, thường được lính cứu hỏa sử dụng để phá cửa, nhưng với anh, nó gợi lên một công dụng khác.

Bụp, một tiếng động đục vang lên khi cú đấm của người đàn ông đập vào bụng Grayson. Gần như ngay lập tức, Grayson nắm lấy thanh cờ lê.

“Ồ.”

Người đàn ông tạm thời choáng váng, chưa kịp nhận ra rằng mình đã đánh trúng Grayson. Bóng của Grayson phủ lên người đàn ông. Khi người đàn ông ngẩng đầu lên, Grayson mỉm cười và nói: “Giờ là tự vệ chính đáng rồi.”

Ngay sau đó, thanh cờ lê vung lên không trung. Người đàn ông ngã xuống sàn mà không kịp kêu lên. Những người khác hoảng hốt, nhưng không có thời gian do dự. Khi họ nhận ra rằng Grayson đã cố ý để bị đánh, thanh cờ lê đã bay đến người họ.

Tiếp theo là một trận đòn một chiều. Những người đàn ông vội vàng chỉnh đốn tư thế và xông vào Grayson, nhưng không thể chạm được vào anh. Tay, hông, lưng của họ bị đánh tới tấp. May mắn thay, Grayson không đánh vào đầu, nhưng những cú đánh vào cơ thể cũng đủ khiến họ đau đớn. Tiếng la hét vang lên, người này ngã xuống, người khác lao tới, và cứ thế tiếp diễn.

Giờ đây, những suy nghĩ về việc dạy Grayson cách cư xử đã biến mất. Tất cả những gì còn lại trong họ là lòng tự trọng nhỏ nhoi và sự ngoan cố. Họ không thể để mình gục ngã một cách thảm hại.

Dù họ đang chiến đấu quyết liệt, Grayson vẫn không hề thở gấp. Những động tác vung cờ lê của anh trông chính xác và hiệu quả đến mức đáng sợ. “Tên quái vật này,” người đàn ông đầu tiên xông vào nghiến răng nguyền rủa. “Hắn có thể giết chúng ta.” Một cảm giác lạnh sống lưng lan tỏa. Không, chắc chắn hắn sẽ làm vậy. Nếu không phải bây giờ, thì sớm thôi.

Tên này sẽ giết tất cả chúng ta.

Ngay khi nghĩ vậy, thanh cờ lê đập vào người anh ta.

Lần này, anh ta không thể chống cự được nữa. Có lẽ đây là kết thúc. Người đàn ông nhắm mắt lại.

Rầm, một tiếng động lớn vang lên. Tiếng động đó dường như đến từ xa, như thể không phải từ cơ thể anh ta. Người đàn ông cứng đờ.

Khi từ từ mở mắt, anh ta nhìn thấy một cảnh tượng bất ngờ. Ai đó đã dùng ghế đập vào lưng Grayson. Và khi nhận ra người đàn ông tóc đỏ đang cầm chân ghế vỡ, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

“Dane…!”

Như thể gặp được vị cứu tinh, anh ta gọi tên. Trong tầm nhìn của anh ta, Grayson từ từ quay lại, khuôn mặt nhăn nhó. Ánh mắt của hai người chạm nhau. Đôi mắt tím đậm đầy khó chịu của Grayson và đôi mắt xanh nhăn nhó của Dane.

Dane, người vừa ném chiếc ghế vỡ, nhíu mày lại.

“Gì thế này? Mày là ai?”

Bụp, Dane nhai kẹo cao su trong miệng rồi búng ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạ mặt vừa gây rối.

CHƯƠNG TRƯỚCMỤC LỤCCHƯƠNG SAU