Day: April 10, 2025

  • Lickb5

    NHỚ TẮT MỤC “AUTO TRANSLATE – TỰ ĐỘNG DỊCH” CỦA MÁY BẠN ĐỂ TRÁNH VIỆC BỊ LỆCH LẠC NỘI DUNG!

    .

    “Tôi tin con trai chị sẽ làm tốt thôi. Dù có mắc chút sai lầm nào đó thì đó cũng là một phần của quá trình học hỏi mà, chị cứ yên tâm nhé!” 

    Lại một lần nữa, không khí rơi vào im lặng kỳ lạ. Người phụ nữ vừa rồi vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng chỉ chớp mắt nhìn Koi, lặng lẽ quan sát cậu một lúc rồi không nói gì mà quay mặt đi nhấp một ngụm rượu. Đúng lúc ấy, một người phụ nữ khác – từ nãy giờ khoanh tay đứng nhìn – uống cạn ly rượu trong tay rồi lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng. 

    “Nói mới nhớ, anh Niles trước khi kết hôn làm gì vậy nhỉ? Tôi đọc trên báo thấy bảo anh từng là ‘thợ sửa ống nước’ thì phải?” 

    Giọng cô ta chậm rãi, phát âm từng chữ rõ ràng. Koi chẳng chút do dự gật đầu đáp lại.

    “Dạ, em làm thợ sửa ống nước, mà nói chung mấy việc sửa chữa nhà cửa em đều làm được. Điện nước gì cũng ổn cả.” 

    Cậu chợt nghĩ mình có vẻ khoe khoang quá, cảm giác ngượng ngùng len lỏi, nhưng ngay lập tức một người phụ nữ khác cất giọng đầy khoa trương.

    “Ôi trời, giỏi quá nhỉ! Thợ sửa ống nước thì là làm mấy việc liên quan đến cống rãnh đúng không?” 

    Một người khác lập tức tiếp lời.

    “Tôi cũng từng gọi thợ sửa ống nước khi toilet nhà bị tắc. Trời ơi, vừa hôi vừa dơ, tôi vừa biết ơn mà vừa thấy áy náy với họ. Không có thợ sửa ống nước thì sống sao nổi đây.” 

    “Đúng vậy. Ai mà đi thông cống cho mình chứ? Anh Niles này, nếu nhà tôi gặp chuyện tương tự thì anh đến giúp được không? Mấy thợ sửa ống nước toàn bận, có khi cần mà chẳng gọi được ngay đâu.” 

    Trước ánh mắt đầy mong đợi pha chút đáng thương, Koi hơi lúng túng đáp.

    “À, hiện tại em đang nghỉ làm…” 

    “Ồ, đúng rồi nhỉ. Giờ anh Niles đâu còn đi làm nữa, tôi nhầm mất.”

    Người phụ nữ ban nãy chen vào trước khi cậu kịp nói hết câu. Cô ta tỏ ra tiếc nuối một thoáng, rồi nhanh chóng chuyển sang nụ cười tươi rói.

     “Thế nếu vậy, anh có số liên lạc của đồng nghiệp nào không, cho tôi xin được không? Người quen của anh Niles thì chắc chắn đáng tin hơn nhiều.” 

    Chuyện đó thì đơn giản thôi. Koi vui vẻ rút điện thoại ra, hỏi lại.

    “À, được chứ. Chị cho tôi xin số điện thoại đi, để tôi gửi cho.” 

    “Hả, sao?” 

    Người phụ nữ vừa nói thoáng giật mình, lắp bắp một chút rồi ngập ngừng đọc số. Koi chăm chú nhập số theo lời cô ta, sau đó sao chép số của một đồng nghiệp cũ mà cậu lưu sẵn rồi gửi đi. Khi tiếng thông báo tin nhắn vang lên ngắn gọn, cả nhóm người, kể cả cô ta, đều nhìn cậu với vẻ mặt ngẩn ngơ khó hiểu. Koi chẳng để tâm, cười rạng rỡ nói tiếp.

    “Anh ấy tay nghề tốt lắm, làm cũng nhanh nữa, chắc chắn chị sẽ hài lòng. Trong số những người tôi từng gặp thì anh ấy là người làm việc giỏi nhất đấy, việc bình thường thì nửa ngày là xong hết. Tôi cũng học được kha khá từ anh ấy.” 

    “À… ừ…” 

    Người phụ nữ kia đáp lại với giọng yếu ớt, như thể sức lực đã bị rút cạn. Cô ta tránh ánh mắt của Koi, nghiêng ly rượu lên môi rồi mới nhận ra ly đã trống rỗng, bối rối nhìn quanh tìm người phục vụ. 

    Không hiểu sao, cả nhóm bỗng chốc toát lên vẻ mệt mỏi. Koi ngơ ngác lắng nghe, nhưng sau vài câu trò chuyện rời rạc chẳng đâu vào đâu, họ lần lượt rời đi để lại cậu đứng một mình giữa sảnh tiệc. 

    Đêm đã khuya, đồng hồ chắc chắn đã qua nửa đêm từ lâu. Bình thường mình chẳng bao giờ thức khuya đến thế này. Nghĩ vậy, Koi khẽ nhấp ngụm sâm panh còn lại trong ly. 

    “Á!” 

    Bất ngờ, ai đó mạnh bạo nắm lấy cánh tay cậu kéo mạnh. Koi giật mình, suýt nữa làm rơi cả ly rượu. Theo phản xạ, cậu kêu lên một tiếng ngắn, rồi chưa kịp định thần đã bị kéo ra sau bức tường gần đó. 

    “Gì… gì vậy?” 

    Cậu hoảng hốt quay lại, nhưng khi nhìn thấy gương mặt với nụ cười tinh nghịch của người đàn ông đang nhìn xuống mình, Koi mới thở phào nhẹ nhõm. 

    “Ash! Làm em giật cả mình!” 

    Cậu trách móc một cách vô thưởng vô phạt, còn Ashley chỉ cười, khẽ nói “Xin lỗi” rồi hôn nhẹ lên chóp mũi cậu. Anh vòng tay ôm lấy eo Koi thật chặt, giọng trầm ấm vang lên.

    “Em làm tốt lắm, Koi.” 

    “Cái gì cơ? À…” 

    Koi đỏ mặt khi nhận ra ý anh nói gì.

    “Anh thấy hết hả?” 

    “Ừ, từ đầu đến cuối.” 

    Koi ngượng ngùng nhưng cũng không giấu được niềm vui, ngẩng lên nhìn anh.

    “Lần đầu đến chỗ như này, em lo lắm, sợ mình làm sai gì đó. Nhưng nếu anh bảo không tệ thì em yên tâm rồi. Có mấy lúc em thấy hơi kỳ kỳ, cứ nghĩ mình lỡ làm gì không phải.” 

    “Không hề. Em làm rất tốt. Sau này cứ thế này là được.”

    Ashley nghiêm túc đáp cùng ánh mắt đầy tin tưởng nhìn cậu, thầm thở phào trong lòng. Anh đã lo rằng đám quạ đen kia sẽ khiến Koi khóc lóc thảm thiết, nhưng không ngờ cậu lại vô tư hóa giải mọi lời mỉa mai của họ một cách nhẹ nhàng như không. Koi đáng yêu của anh. Từ bao giờ mà em ấy trưởng thành thế này chứ? Ashley mỉm cười mãn nguyện, cúi xuống ngậm lấy môi cậu rồi buông ra.

    “Ý tưởng cho họ số điện thoại là sao vậy? Số giả đúng không?” 

    “Hả? Không, số thật mà?” 

    Ashley đang cười bỗng khựng lại. Vẫn giữ nụ cười trên môi, anh chậm rãi nhìn xuống Koi, giọng trầm xuống.

    “…Thật á?” 

    “Ừ,” Koi gật đầu chắc nịch, chẳng chút nghi ngờ.

     “Chuyện nhỏ thôi mà. May sao em biết một người làm tốt, nên gửi luôn cho họ.” 

    Gương mặt cậu vẫn trong trẻo như mọi khi. Ashley lặng lẽ nhìn Koi, khẽ lẩm bẩm.

    “Thật sự giới thiệu thợ sửa ống nước cho họ à.” 

    “Ừ, họ bảo cần mà. Giúp được thì tốt chứ sao.”

    Koi cười hì hì, gãi má ngượng ngùng. Ashley đắm đuối nhìn xuống cậu, ánh mắt ấy có phần giống với những người vừa rồi, khiến Koi thoáng bối rối chớp mắt.

    “Ơ, hay là em lại làm gì sai…” 

    “Không, em làm tốt lắm. Sau này cứ thế này là được.”

    Ashley cười lớn, cúi xuống hôn mạnh lên môi cậu một cái thật kêu. Đúng là Koi của anh. Anh kìm lại ý muốn đè cậu ra ngay tại đây, thay vào đó ôm chặt cậu vào lòng. Koi bị siết đến nghẹt thở, phát ra tiếng ú ớ nhỏ, nhưng Ashley chẳng bận tâm. Anh vùi mũi vào gáy cậu, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, mới khẽ nói.

    “Về thôi nhé?” 

    “Xong việc rồi hả anh?”

    Koi ngập trong vòng tay anh, lí nhí hỏi. 

    “Ừ.”

    Ashley đáp, và cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

    “May quá. Em hơi mệt rồi…” 

    “Koi, giờ đã là thứ Bảy rồi đấy.”

    Ashley nhắc. 

    “Ừ…”

    Koi vô tư đáp, nhưng ngay sau đó mắt cậu tròn xoe, và Ashley mỉm cười khi thấy cậu đã nhớ ra. Thứ Bảy là ngày đặc biệt, cuối tuần Ashley được nghỉ, và trừ khi có việc bất ngờ, họ thường dành thời gian bên nhau chỉ hai người. 

    “Dù là con trai anh đi nữa, cái này anh không nhượng bộ đâu.”

    Ashley tuyên bố dứt khoát. Bình thường sau giờ làm, anh luôn dành thời gian chơi với Nathaniel cho đến khi thằng bé đi ngủ. Thời gian bên con không hề ít, nên Koi cũng đồng ý với ý anh. Và giờ, khi đồng hồ đã qua nửa đêm, chính thức bước vào cuối tuần của hai người. 

    Nhìn gương mặt Koi bỗng chốc đỏ bừng, Ashley nghiêng đầu thì thầm vào tai cậu.

    “Về thôi nhé, Koi?” 

    Cậu khẽ gật đầu, và Ashley lập tức choàng tay qua vai cậu dẫn cậu rời đi. Sau khi chào tạm biệt ngắn gọn với chủ tiệc và phu nhân, anh nhanh chóng băng qua sảnh, ra ngoài. Trong lúc người giữ xe mang xe đến, điện thoại của Ashley bất ngờ reo lên. Nhìn tên người gọi, anh nhíu mày khó chịu. 

    “…Chuyện gì nữa đây?” 

    Giọng anh đầy bực bội khiến Koi cũng giật mình ngước lên nhìn. Ashley hôn nhẹ lên môi cậu như muốn trấn an, rồi áp điện thoại vào tai. Sau vài giây im lặng, anh xoa mắt mệt mỏi, thở dài ngắn gọn.

    “Sao cái đó cũng không giải quyết được… Thôi được, tôi đến ngay.” 

    Đúng lúc ấy, xe của họ dừng lại trước mặt. Người tài xế mở cửa sau, Ashley để Koi lên xe trước, rồi ngồi vào bên cạnh.

    “Có việc ở công ty. Anh đưa em về nhà trước, em cứ nghỉ ngơi đi, ngủ trước cũng được.”

    Anh nói khi xe bắt đầu lăn bánh.

    “Em muốn đợi anh. Em đợi được mà, dù anh về trễ cũng không sao.”   

    Koi vội đáp. Ashley khẽ cười cúi xuống hôn cậu, rồi thì thầm khi môi vẫn dán chặt.

    “Vậy Koi, em có thể chỉ mặc mỗi áo sơ mi của anh rồi nằm đợi không?” 

    “Hả? Ơ… hở?”

    Koi chớp mắt ngỡ ngàng trước yêu cầu bất ngờ. Ashley thong thả tiếp lời.

    “Cởi hết ra, chỉ mặc áo sơ mi của anh thôi.” 

    Bàn tay anh trượt xuống, vuốt ve đùi cậu đầy ẩn ý. Anh khẽ cắn nhẹ vành tai Koi rồi thì thầm.

    “Anh muốn thấy em mặc áo của anh.” 

    Đôi chân dài mượt mà lộ ra dưới vạt áo sẽ quyến rũ đến mức nào nhỉ? Chỉ tưởng tượng thôi mà bụng dưới anh đã nóng lên. Koi ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn lí nhí.

    “Ừ, được rồi…” 

    Cậu luôn đáp ứng mọi điều Ashley muốn, và lần này cũng không ngoại lệ. Thấy Koi đồng ý đúng như dự đoán, Ashley không kìm được nụ cười toe toét, khóe môi giãn ra đầy thỏa mãn.

    CHƯƠNG TRƯỚCMỤC LỤCCHƯƠNG SAU

  • Lickb4

    NHỚ TẮT MỤC “AUTO TRANSLATE – TỰ ĐỘNG DỊCH” CỦA MÁY BẠN ĐỂ TRÁNH VIỆC BỊ LỆCH LẠC NỘI DUNG!

    .

    “Ashley Miller ấy sao.”

    “Quan tâm. Quan tâm. Ừm.”

    Những từ ngữ cứ được lặp lại một cách kỳ lạ khiến Koi không khỏi bối rối. Sao vậy nhỉ, phản ứng này là gì đây? 

    Bầu không khí có phần khác thường thoáng trôi qua, nhưng ngay sau đó, họ lại tiếp tục cười nói như chẳng có gì xảy ra.

    “Hơi nóng nhỉ? Thời tiết đã thế này từ bao giờ ấy.” 

    “Nghe bảo mùa hè năm nay sẽ kéo dài hơn đấy.” 

    “Ở đây có sâm panh không? Cảm ơn nhé.” 

    Những câu chuyện rời rạc vang lên, xen lẫn tiếng gọi người phục vụ để lấy đồ uống, tạo nên một khoảng thời gian ồn ào ngắn ngủi. Koi cũng nhận một ly sâm panh, dù chẳng cảm nhận được nhiều hương vị, nhưng cảm giác những bong bóng nhỏ nổ lách tách trong miệng lại khá thú vị. 

    “Bây giờ nghĩ lại thì mọi người ơi, có ai thấy chiếc nhẫn Elaine đang đeo chưa? Elaine, đó là nhẫn đính hôn đúng không?” 

    Câu nói ấy khiến cả nhóm reo lên, ánh mắt đổ dồn về phía cô gái tên Elaine. Cô ngượng ngùng giơ tay trái lên, khoe chiếc nhẫn đính viên kim cương lớn lấp lánh. Ai nấy đều trầm trồ khen ngợi. 

    “Chiếc nhẫn đẹp thật đấy. Chúc mừng nhé, Elaine.” 

    “Cuối cùng George cũng chịu cầu hôn rồi nhỉ. Chúc mừng cô, tôi còn tưởng không biết bao giờ cậu ta mới quyết định cơ.” 

    “Elaine chờ đợi cũng lâu rồi mà? Giờ George mới chịu xuống tay đấy.” 

    “Chiếc nhẫn này quá xuất sắc. George mà chọn được thiết kế thế này thì cũng không tệ chút nào.” 

    Nghe những lời chúc tụng qua lại, Koi chỉ biết đứng im lặng chẳng biết nói gì. Dù đã được giới thiệu, cậu vẫn không nhớ nổi họ là ai, làm gì, thậm chí tên cũng chẳng lưu lại trong đầu. Cậu chỉ có thể thỉnh thoảng gật gù theo lời mọi người, cố hòa mình vào cuộc trò chuyện. 

    “Chẳng vui đâu.” 

    Lời Ashley chợt vang lên trong đầu cậu. Anh đã bảo rằng những câu chuyện ở đây đều sáo rỗng, rằng cậu sẽ thất vọng. 

    Cũng không hẳn là sai. Nhưng Koi nghĩ, đây là lần đầu gặp mặt, lại chẳng có điểm chung để nói chuyện nên việc này cũng bình thường thôi. Mình nên chủ động bắt chuyện với mọi người hơn mới được, cậu tự nhủ, vừa lắng nghe cách họ gọi nhau, vừa cố gắng ghi nhớ tên và khuôn mặt. 

    Đúng lúc ấy, một người quay sang bắt chuyện với cậu.

    “Thế nào, anh Niles? Anh Miller có tặng anh một chiếc nhẫn đính hôn đẹp đẽ nào không?” 

    Câu hỏi lập tức kéo sự chú ý của cả nhóm về phía Koi. Cậu thoáng lúng túng, nhưng vẫn cố nở nụ cười.

     “À… ừm, có chứ.” 

    “Đó là nhẫn cưới đúng không? Cho chúng tôi xem chút được không?” 

    Trước sự tò mò lộ rõ, Koi ngập ngừng giơ tay trái ra. Ngay lập tức, những người xung quanh xúm lại, nghển cổ nhìn kỹ. 

    “Kim cương đẹp thật đấy.” 

    “Thiết kế tinh tế quá, anh Miller đúng là có mắt nhìn.” 

    “Ghen tị quá, tôi mà cũng được tặng một chiếc nhẫn thế này thì tốt biết mấy.” 

    Họ lần lượt khen ngợi, nở nụ cười với Koi. Cậu cảm thấy mặt mình nóng lên, nhưng vẫn lí nhí đáp.

    “Cảm ơn mọi người.” 

    Người phụ nữ vừa cười với cậu bỗng nhíu mày, làm ra vẻ tiếc nuối.

    “Nhưng biết làm sao được, chúng tôi đâu phải anh Niles. Để nhận được một viên kim cương lớn thế này, chắc hẳn phải tốn không ít công sức nhỉ?” 

    “Đúng vậy, chúng tôi làm sao sánh được.” 

    “Đã thế còn là với anh Miller nữa chứ.” 

    Họ vừa nói vừa khúc khích cười, như thể đang chia sẻ một trò đùa thú vị. Koi nghe vậy, vô tư đáp lại.

    “À, thật ra nhẫn cưới là tôi mua đấy, tôi muốn tặng anh ấy mà.” 

    Câu nói ấy khiến cả nhóm sững sờ, mắt tròn xoe nhìn cậu. 

    “Anh Niles mua ư? Chiếc nhẫn này á?” 

    “Không phải anh Miller, mà anh Niles là người chuẩn bị nhẫn cưới sao?” 

    Những câu hỏi liên tiếp vang lên, Koi gật đầu xác nhận một cách tự nhiên.

    “Dạ, nhưng mọi người khen thiết kế đẹp thì tôi cảm ơn nhé. Tôi vui lắm.” 

    Số tiền cậu mượn Ashley để mua nhẫn vẫn chưa trả hết, nhưng không sao cả. Anh đã bảo cậu cứ từ từ, anh sẵn sàng đợi. Nghe mọi người khen chiếc nhẫn mình chọn, Koi mừng đến mức không kìm được nụ cười toe toét, mặt đỏ bừng. Nhưng nhóm người xung quanh chỉ im lặng nhìn cậu, ánh mắt thoáng trao đổi với nhau như thể có gì đó không vừa ý, rồi ai đó hắng giọng.

    “E hèm.” 

    “Nhưng mà…” 

    Trong bầu không khí ngượng ngùng, một người lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

    “Anh Niles hiện tại đang làm gì vậy? Đây là lần đầu anh đến một buổi tiệc như thế này, bình thường anh hay làm gì? Có kinh doanh gì không…?” 

    Câu hỏi được đặt ra một cách khéo léo, Koi thẳng thắn trả lời.

    “Hiện tại tôi không làm gì đặc biệt cả. Vì con còn nhỏ quá…” 

    “Con á?” 

    Những người đang nghe chợt ngạc nhiên nhìn cậu, như thể không hiểu chuyện con cái thì liên quan gì ở đây. 

    “Chẳng lẽ anh Miller thuộc tuýp đàn ông theo kiểu ‘truyền thống’, không muốn con mình lớn lên trong tay bảo mẫu sao?”

    Một người đùa cợt, cố ý kéo dài từ “truyền thống” như để nhấn mạnh. Koi vội xua tay. 

    “Không phải vậy đâu, nhà tôi có tới ba bảo mẫu cơ mà. Chỉ là tôi muốn ở bên con nhiều hơn thôi.” 

    Cậu thành thật đáp, nhưng ánh mắt họ vẫn đầy vẻ không tin tưởng. 

    “Ở với con quá lâu không tốt cho việc giáo dục đâu.”

    Một người cười nhẹ, giọng điệu như đang khuyên nhủ. Người phụ nữ bên cạnh gật đầu phụ họa. 

    “Yêu thương vô điều kiện là con đường nhanh nhất để làm hỏng một đứa trẻ, giữ khoảng cách vừa phải sẽ giúp chúng tự lập hơn.” 

    Phần lớn người trong nhóm dường như đồng tình với ý kiến ấy. Koi chỉ nghe một cách vô tư, không nghĩ ngợi gì nhiều, cho đến khi một người phụ nữ liếc nhìn cậu rồi nở nụ cười gượng.

    “Dù sao cũng ghen tị với anh Niles thật, ở nhà chỉ cần chăm con thôi. Tôi thì bận rộn với mấy hoạt động từ thiện, giao tiếp xã hội, đến nỗi chẳng có thời gian nhìn mặt con mình nữa.” 

    Cô thở dài, gương mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối chân thành. Koi suy nghĩ một chút, cẩn thận chọn lời để đáp lại.

    “Ừm, thật ra Ash không hay nói với tôi về mấy hoạt động đó… Chắc anh ấy biết tôi chẳng giúp được gì nên không nhắc tới.” 

    Cậu cười hì hì để lấp liếm, còn người phụ nữ kia làm ra vẻ đầy thấu hiểu.

    “Nếu là anh Miller thì cũng dễ hiểu thôi. Anh ấy chắc muốn nói rằng nếu anh Niles yêu thích việc ở bên con hơn, thì cứ sống như bây giờ cũng được, đúng không? Thật lãng mạn biết bao.” 

    “Chẳng cần làm gì khác, chỉ cần chăm con là đủ rồi.” 

    “Chồng tôi thì lại muốn tôi tham gia xã hội vừa phải, nên chuyện này hơi khó với tôi. Có nhiều buổi tiệc hay sự kiện cần cả hai vợ chồng cùng đi, hoặc những lúc anh ấy không đi được thì tôi thay mặt. Như vậy anh ấy tiết kiệm được thời gian, còn tôi thì nghe được đủ thứ chuyện hay ho.” 

    “Làm vậy thì giúp được chồng thật, nhưng bận rộn quá đến mức chẳng nghỉ ngơi nổi lại khiến tôi hơi phàn nàn.” 

    “Thời gian nhìn mặt con thì mỗi ngày chỉ được một lần, mà đa phần là lúc chúng ngủ. Bọn trẻ con giờ cũng bận lắm.” 

    “Ra vậy.”

    Koi gật gù lắng nghe. Đúng lúc ấy, người phụ nữ vừa thở dài bất ngờ nhìn thẳng vào cậu.

    “Nhưng anh Niles thì chẳng cần tham gia mấy hoạt động giao tiếp đó đúng không? Ôi, ghen tị quá. Tôi cũng muốn ở nhà nghỉ ngơi thoải mái và chỉ chăm con thôi, nhưng chồng tôi thì tuyệt đối không cho phép.” 

    Thật đáng tiếc, Koi thầm nghĩ. Những người ở đây chắc hẳn đều là những người giàu có khủng khiếp, vậy mà họ cũng có nỗi khổ riêng. 

    “Đã là vợ chồng sống với nhau cả đời, chỉ nghe theo yêu cầu của một bên thì không công bằng đâu. Chị thử nói chuyện nghiêm túc với chồng xem sao? Nói rằng chị muốn dành thời gian ở nhà với con hơn là đi giao tiếp ấy.” 

    Cậu nghiêm túc bày tỏ ý kiến của mình, nhưng cả nhóm lại im lặng nhìn cậu. Mình nói gì phi thực tế sao? Thấy phản ứng có phần ngớ ra của họ, Koi bối rối giải thích thêm.

    “Dù sao thì làm việc quá sức cũng không tốt cho ai cả… Nếu bận rộn và mệt mỏi thế này, giảm bớt hoạt động xã hội chắc sẽ tốt cho sức khỏe hơn, tôi nghĩ vậy đấy…” 

    Cậu cười gượng, gãi má, còn người phụ nữ vừa nhìn cậu chăm chú bỗng mỉm cười nhẹ.

    “Cảm ơn lời khuyên của anh nhé.” 

    “Không có gì.”

    Koi đáp ngay lập tức. Nhưng cô ấy lập tức quay mặt đi, để lại cậu nghiêng đầu khó hiểu. 

    Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên khác bắt chuyện với cậu.

    “Con cậu còn nhỏ đúng không? Mấy tuổi rồi?” 

    “Dạ, khoảng sáu tháng ha.”

    Koi trả lời. 

    “Đúng độ tuổi đáng yêu nhất nhỉ. Con cái lớn nhanh lắm, nhưng dù chúng có lớn hơn tôi đi nữa, trong mắt tôi vẫn mãi là đứa trẻ mười tuổi.”

    bà cười hiền, giọng nói ấm áp. Rồi bà tiếp tục với vẻ trìu mến.

    “Con trai lớn của tôi cũng vậy đấy. Lần này nó được thực tập ở công ty luật Miller, cả tôi và nó đều hồi hộp lắm. Mọi người cũng biết mà, công ty luật Miller là công ty luật hàng đầu Bắc Mỹ, nghe bảo thực tập ở đó rất vất vả, giá mà có ai đó ở đó giúp đỡ nó thì tốt biết mấy…” 

    Bà thở dài haa, tay ôm má, gương mặt lộ rõ nỗi lo lắng. Hiểu được tâm trạng của một người mẹ đang xót xa cho con, Koi tự tin đáp với giọng chắc nịch và niềm tin mạnh mẽ.

    CHƯƠNG TRƯỚCMỤC LỤCCHƯƠNG SAU

  • Lickb3

    NHỚ TẮT MỤC “AUTO TRANSLATE – TỰ ĐỘNG DỊCH” CỦA MÁY BẠN ĐỂ TRÁNH VIỆC BỊ LỆCH LẠC NỘI DUNG!

    .

    Dĩ nhiên, phần lớn mọi người đều cười nhạo bài báo đó. Việc Ashley Miller là giám đốc điều hành của công ty luật Miller là điều mà bất cứ ai đọc bài viết ấy cũng biết rõ. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để chứng minh anh là một người ích kỷ, tính toán cẩn thận và đầy tham vọng đến mức nào. Vậy mà bảo rằng Ashley Miller lại bị một gã tay trắng không chút danh tiếng lừa gạt, rồi cưới hắn ta và sinh con chung ư? Thật là một ý tưởng hoang đường.

    Nếu Koi thực sự là một kẻ đào mỏ mà Ashley Miller vẫn cưới cậu, thì điều duy nhất có thể giải thích được là anh đã yêu cậu thật lòng đến mức kinh ngạc. Dù có phân tích quá trình thế nào đi nữa, kết luận vẫn chỉ có một.

    Ashley Miller yêu Conner Niles và đã cưới cậu vì tình yêu ấy.

    Hơn nữa, tin tức rằng Ashley đã kiện toàn bộ cư dân trong khu chung cư nơi Koi từng sống chỉ vì họ dám xúc phạm cậu càng củng cố giả thuyết này một cách chắc chắn hơn. Ashley Miller yêu Conner Niles, và dù thật khó tin, nhưng đó là sự thật.

    Dẫu vậy, ánh mắt nghi ngờ từ đám đông vẫn chưa hề tan biến. Với họ, chuyện Ashley Miller yêu ai đó, lại còn là một kẻ nghèo hèn chẳng chút nổi bật để rồi cưới người ấy, nghe như một câu chuyện không tưởng. Chắc chắn phải có một lý do nào đó hợp lý hơn, có lẽ gã đàn ông này sở hữu một “giá trị” bí ẩn mà không ai biết tới chăng?

    Chính vì thế, mọi người cần phải tận mắt chứng kiến sự thật. Lý do duy nhất khiến họ tham dự bữa tiệc này chính là tin đồn rằng Ashley Miller sẽ dẫn theo người bạn đời của mình. Rốt cuộc, người đàn ông máu lạnh không chút tình người ấy đã chọn ai, và tại sao lại là người đó?

    Trong không khí pha trộn giữa căng thẳng, kỳ vọng và chút lo lắng, một giọng nói phấn khích chợt thì thầm.

    “Đến rồi, kia kìa!”

    Dù chỉ là một tiếng thì thầm nhỏ, nhưng dường như cả đám đông đều đang chờ đợi tín hiệu ấy. Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về một hướng, tiếng ồn ào của bữa tiệc bỗng chốc tan biến, nhường chỗ cho một sự im lặng gượng gạo. Người đàn ông vừa xuất hiện ở lối vào chính là vị luật sư nổi tiếng, giám đốc điều hành của công ty luật mà ai cũng biết – Ashley Miller. Và ngay bên cạnh anh…

    “Gã đàn ông ấy” – với một cái chạm tay nhẹ nhàng lên cánh tay Ashley – đã cùng anh bước vào ánh sáng.

    “Trời ơi, anh Miller! Anh đến rồi!”

    Người chủ trì bữa tiệc, cùng với phu nhân của mình, vội vã tiến đến chào đón Ashley và Koi ngay khi họ xuất hiện. Sau khi niềm nở bắt tay từng người, bà chủ nhà đứng cách đó nửa bước quay sang Koi, ánh mắt đầy tò mò và thích thú.

    “Vị này là bạn đời của anh sao? Cuối cùng cũng được gặp rồi, rất hân hạnh được gặp anh.”

    “À, chào chị. Tôi là Conner Niles.”

    Koi đáp lại, giọng hơi ngập ngừng. Dù đã lấy họ Miller sau khi kết hôn, cậu vẫn quen dùng tên cũ của mình trong đời thường. Một phần vì nếu nói “Miller”, người ta sẽ ngay lập tức nghĩ đến Ashley, vì thế cần làm vậy để giúp tránh nhầm lẫn; phần khác là bởi chính cậu vẫn thấy cái họ “Miller” còn xa lạ và chưa quen thuộc với bản thân.

    Sau khi hai người lần lượt chào hỏi cặp vợ chồng chủ nhà, họ lập tức được dẫn vào sâu trong khu vực tổ chức tiệc như thể mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.

     “Mọi người đều đang mong chờ hai người đấy.”

    Bà chủ nhà vừa nói vừa cười duyên dáng.

    “Ai cũng bảo cuối cùng cũng được gặp người bạn đời của anh Miller. Anh ấy giấu anh kỹ đến mức chúng tôi còn tưởng sẽ chẳng bao giờ được gặp mặt, có khi cả đời cũng không luôn ấy chứ.”

    Nghe vậy, Koi chỉ biết cười đáp lại một cách gượng gạo. Thực ra, ngay từ khoảnh khắc đặt chân vào dinh thự này, cậu đã chẳng còn tâm trí đâu mà để ý chuyện khác. Ngôi nhà rộng lớn mà cậu và Ashley đang sống cùng nhau đôi lúc vẫn khiến cậu thấy lạc lõng, vậy mà nơi đây còn vượt xa mọi tưởng tượng. Để phục vụ bữa tiệc, cả đại sảnh được mở toang, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng khắp không gian, từ xa đã lấp lánh như một viên ngọc khổng lồ giữa màn đêm.

    Dọc theo cầu thang dẫn vào cửa chính là những ngọn đèn cao lớn cháy sáng, tiếp nối bằng hành lang treo đầy đèn chùm lộng lẫy xếp thành hàng ngay ngắn. Khi bước qua đó, đại sảnh tổ chức tiệc hiện ra trước mắt, với những cánh cửa dẫn ra vườn được mở rộng, để lộ tầm nhìn thoáng đãng và khung cảnh tuyệt đẹp của dinh thự. Hương thơm nhân tạo dịu nhẹ hòa quyện cùng mùi cỏ cây tự nhiên từ khu vườn tạo nên một sự hài hòa đầy cuốn hút.

    Thật hoành tráng, Koi thầm nghĩ. Vẫn chưa quen với sự xa hoa như thế này, cậu cố gắng không ngoảnh ngó khắp nơi, nhưng điều đó chẳng dễ dàng chút nào. Khi cậu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà cao vút đến mức phải ngước hết cỡ, Ashley đi bên cạnh chợt nghiêng người, thì thầm vào tai cậu.

    “Em muốn không?”

    “Hả? Muốn gì cơ?”

    Koi giật mình, lắp bắp hỏi lại. Ashley nở một nụ cười bí ẩn, khẽ đáp.

    “Ngôi nhà này.”

    Trong một thoáng, Koi tưởng mình nghe nhầm. Anh hỏi gì cơ? Sao lại hỏi vậy? Không phải hỏi cậu có thích ngôi nhà này không, mà là có muốn sở hữu nó không. Nhưng chúng ta đã có nhà rồi mà…

    “Anh định chuyển nhà à?” Koi thì thầm hỏi lại, giọng đầy nghi hoặc.

    Ashley nhún vai, trả lời nhẹ nhàng như chẳng có gì to tát.

    “Nếu em muốn.”

    Ý anh là sẽ mua ngôi nhà này cho em sao? Đột nhiên thế này là sao chứ? Koi ngẩn người trước chủ đề bất ngờ, nhưng rồi cậu tập trung vào câu sau, dù sao anh cũng đang hỏi ý kiến cậu mà.

     “Không cần đâu… Em thích ngôi nhà mình đang ở mà.”

    Chỉ là, cậu thầm nghĩ, nếu sau này bọn trẻ lớn lên và tổ chức tiệc tùng, có lẽ họ cũng có thể làm sáng rực cả ngôi nhà như nơi này. Làm tiệc nướng ngoài vườn, bơi lội, thưởng thức cocktail – hẳn sẽ vui lắm.

     “Nhưng nếu bọn trẻ lớn lên và muốn mở tiệc, em nghĩ mình có thể làm sáng cả nhà như thế này. Làm barbecue ngoài vườn, bơi lội, uống cocktail nữa. Chắc sẽ vui lắm.”

    Cậu hào hứng kể lại ý tưởng của mình. Ashley gật đầu, đáp.

    “Ừ, nếu em muốn làm vậy thì cứ làm thoải mái.”

    Ngay khoảnh khắc ấy, hai người tưởng tượng về những khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Koi mường tượng bọn trẻ chạy nhảy quanh hồ bơi, Ashley đứng trước lò nướng với xúc xích và bít tết, còn cậu đứng đó nhìn họ mỉm cười. Trong khi đó, Ashley lại nghĩ đến cảnh một đầu bếp chuyên nghiệp khoe tay nghề nướng thịt, khách khứa tụ tập trò chuyện rôm rả, lũ trẻ chạy loạn khắp nơi, nhân viên bưng khay cocktail và soda đi qua lại, còn anh thì cùng Koi lăn lộn trên giường trong căn phòng ngủ mở toang cửa sổ, lắng nghe tiếng ồn ào của bữa tiệc từ xa.

    Một bên chẳng hề nhận ra sự khác biệt trong suy nghĩ của họ, còn bên kia thì hoàn toàn chẳng bận tâm. Cả hai cứ thế tiếp tục bước đi, chào hỏi những vị khách trong tiệc và trò chuyện đôi ba câu.

    ***

    “Niles này, anh đứng một mình à?”

    Có người bắt chuyện với Koi khi cơn lốc gặp gỡ ban đầu qua đi. Lúc này, Ashley đã bị một nhóm người kéo sang chỗ khác, để lại Koi đứng một mình thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay đầu nhìn theo tiếng nói, nhận ra vài gương mặt quen thuộc trong số những người vừa chào hỏi lúc nãy.

    Họ tên gì nhỉ? Quá nhiều người lướt qua khiến cậu chẳng thể nhớ nổi. Koi cười gượng, đáp lại với chút ngượng ngùng.

    “À, dạ. Ash có việc bận một chút…”

    Cậu gãi đầu bối rối, còn người phụ nữ vừa lên tiếng thì mỉm cười thân thiện.

    “Vậy à. Anh thấy sao? Có đang tận hưởng bữa tiệc không?”

    “À… dạ. Cũng tạm…”

    Koi trả lời lấp lửng, chẳng biết nói gì hơn. Một người phụ nữ khác gật đầu, tỏ vẻ thông cảm.

    “Lần đầu đến những nơi thế này thì ai cũng thấy lạ lẫm mà. Hồi tôi mới bắt đầu giao tiếp ở những chỗ như thế này, tôi cũng chẳng biết phải làm gì, lúng túng lắm. Mọi người ở đây chắc hẳn ai cũng từng trải qua cảm giác đó, đúng không?”

    “Đúng vậy, đương nhiên rồi.”

    “Tôi lúc nào cũng lo mình sẽ làm gì đó sai sót, căng thẳng đến mức dựng tóc gáy luôn.”

    “Phải mất một thời gian mới quen được.”

    Như chờ sẵn, những người khác lập tức phụ họa theo, gật gù kể lại trải nghiệm của bản thân. Tiếng cười xen lẫn câu đùa khiến bầu không khí bớt ngột ngạt, và Koi cuối cùng cũng thả lỏng được đôi chút. Nếu mình không hòa nhập tốt ở đây, chắc Ash sẽ lo lắm. Lỡ có tin đồn xấu lan ra thì cũng không hay cho anh ấy…

    “Khi quen rồi thì chẳng có gì to tát đâu. Ai cũng phải trải qua giai đoạn ấy cả.”

    Một người nói với giọng đầy quan tâm, rồi ai đó nhanh chóng đổi chủ đề.

    “Tôi mong chờ bữa tiệc này lắm đấy. Còn anh thì sao?”

    “Chắc chắn rồi, tôi háo hức từ lâu rồi.”

    Như một tín hiệu, những câu chuyện bắt đầu tuôn ra ào ạt.

    “Chúng tôi tò mò về anh Niles nhiều lắm.”

    “Đúng vậy, anh Miller chẳng bao giờ chịu kể gì cả.”

    “Ít ra cũng cho chúng tôi xem mặt chứ, chắc anh ấy muốn giữ người quan trọng của mình kín đáo quá đây mà. Nhìn lạnh lùng vậy mà lại có máu chiếm hữu ghê gớm nhỉ.”

    Lời đùa của ai đó khiến cả nhóm bật cười vui vẻ, như thể vừa nghe một câu chuyện phi lý. Koi cũng cười theo, vung tay phủ nhận.

    “Không phải vậy đâu. Chỉ là… tôi thích ở nhà với con, nên anh ấy quan tâm để tôi ở nhà thôi.”

    Nghe những lời đó, ngay lập tức tiếng cười ngừng lại, mọi ánh mắt đổ dồn về Koi với vẻ mặt cứng đờ. Sự im lặng kỳ lạ bất chợt ập đến khiến cậu hoang mang chớp mắt.Mình nói gì sai sao?

    “Quan tâm…”

    Một người lẩm bẩm lặp lại từ mà Koi vừa nói, rồi một giọng khác tiếp lời vang lên.

    CHƯƠNG TRƯỚCMỤC LỤCCHƯƠNG SAU

  • Lickb2

    NHỚ TẮT MỤC “AUTO TRANSLATE – TỰ ĐỘNG DỊCH” CỦA MÁY BẠN ĐỂ TRÁNH VIỆC BỊ LỆCH LẠC NỘI DUNG!

    .

    “Em xin lỗi, em đã không nghĩ tới điều đó. Tại em hiểu lầm lung tung…”

    “Ừ, đúng thế, Koi.”

    Ashley thong dong vỗ mông Koi, giọng nói chậm rãi tiếp tục vang lên mang theo một chút ân cần.

    “Làm sao anh có thể xấu hổ vì em được chứ, Koi. Nếu thế thật, anh đã quên em từ lâu rồi, thậm chí chẳng buồn nghĩ đến chuyện gặp lại em thêm lần nào nữa.”

    Nghe Ashley chỉ ra điều đó, Koi ngượng ngùng cúi đầu, liên tục xin lỗi với vẻ mặt đầy hối lỗi.

    “Ừ, anh nói đúng. Xin lỗi anh, anh đâu phải người như vậy.”

    “Người như vậy” là ý gì nhỉ? Nếu ý cậu là một kẻ phân biệt đối xử tùy theo hoàn cảnh, thì đúng là Ashley không phải loại người ấy. Ashley Miller luôn đối xử công bằng với tất cả, bất kể đối phương xuất thân từ gia đình quyền quý hay chỉ là một kẻ tay trắng chẳng có gì trong tay. Công bằng ở đây nghĩa là anh chẳng thèm để tâm đến bất kỳ ai, tất cả đều như nhau trong mắt anh.

    Điều duy nhất khiến thái độ của anh thay đổi chỉ có một: đó là Koi, hay không phải Koi. Nếu mở rộng thêm một chút, thì cũng chỉ là những người mà Koi trân trọng hay không mà thôi. Nhưng ngay cả điều đó cũng chẳng xuất phát từ ý nghĩ cao đẹp kiểu “người quan trọng với người quan trọng của anh thì cũng quan trọng với anh”. Thực tế, đó chỉ là kết quả của một suy nghĩ cực kỳ ích kỷ: “Nếu anh đối xử với người mà Koi quý trọng giống như với người thường, chắc chắn Koi sẽ thất vọng về anh.”

    Dĩ nhiên, anh chẳng đời nào để Koi nghe được những lời thật lòng như vậy.

    “Giờ em hiểu rồi thì thôi vậy. Giá mà chúng ta nói chuyện với nhau sớm hơn, có lẽ em đã không hiểu lầm những điều vô bổ ấy.”

    Ashley khẽ cười, giọng nói dịu dàng pha chút tiếc nuối như thể anh thật sự đang cảm thấy hối hận vì tình huống này. Nhưng sâu thẳm bên trong, những lời ấy lại ẩn chứa một ý đồ khác.

    Là anh sai vì không nói thật, để rồi tự mình khiến em hiểu lầm.

    Koi bối rối ngẩng lên nhìn Ashley, đôi mắt long lanh như đang muốn nói gì đó.

    “Cảm ơn anh, Ash. Em không biết… anh lại quan tâm đến em như vậy.”

    Cảm ơn anh đã quan tâm đến em.

    Đi một mình đến những nơi như thế chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Dù Koi không rành về chuyện giao tiếp xã hội, cậu cũng từng thoáng thấy qua báo chí hay chương trình tin tức rằng trong những sự kiện công khai hay buổi họp mặt đặc biệt, người ta thường tìm một người đồng hành để đi cùng. Ở những dịp chính thức gặp gỡ mọi người, việc có một người bạn đời bên cạnh gần như là điều bắt buộc.

    Vậy mà Ashley, chỉ vì lo Koi sẽ không thoải mái, đã chẳng hề mở lời rủ cậu đi cùng. Khi mọi người xung quanh đều có đôi có cặp, còn anh thì lẻ loi một mình đến những nơi ấy – hẳn là cảm giác khó chịu và gượng gạo đến nhường nào.

    “Từ giờ em sẽ không bao giờ nghĩ lung tung như vậy nữa.”

    Koi quả quyết nói với giọng đầy chắc chắn.

    “Ừ, tốt lắm, Koi.”

    Ashley đáp lại, rồi như một điều hiển nhiên, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cậu.

    “Anh sẽ không bao giờ thấy xấu hổ vì em, nên đừng nghĩ linh tinh nữa, nhé?”

    “Ừ, Ash, em tin anh,”

    Koi gật đầu thật mạnh, đón nhận nụ hôn dịu dàng ấy bằng tất cả sự chân thành. Mọi nghi ngờ trong lòng cậu giờ đây đã được tình yêu dành cho Ashley phủ lấp, chỉ còn lại niềm tin thuần khiết. Cả hai cùng nhau bước lên xe, hướng đến nơi tổ chức bữa tiệc.

    “Bữa tiệc lần này là do một chính trị gia tổ chức à?”

    Koi ngồi cạnh Ashley ở hàng ghế sau của chiếc sedan, đôi mắt sáng rực tò mò hỏi. Nụ cười cứng nhắc trên môi Ashley dần tan ra, anh đưa tay về phía cậu. Koi tự nhiên đặt tay mình lên tay anh, để anh nắm chặt rồi nâng lên môi, đặt một nụ hôn vang nhẹ lên mu bàn tay trước khi trả lời.

    “Ừ, để quyên góp tiền tài trợ đấy.”

    “Ra vậy.”

    Koi khẽ gật đầu. Nghĩ đến việc được trực tiếp tham gia một buổi tiệc quyên góp – thứ mà cậu chỉ từng lướt qua trên báo đài – cậu không khỏi trầm trồ thốt lên một tiếng đầy ngưỡng mộ.

    “Thật tuyệt. Chắc sẽ có nhiều người nổi tiếng đến lắm.”

    Nghe giọng Koi đầy phấn khích, Ashley vẫn giữ nụ cười trên môi, đáp lại.

    “Hôm nay chắc em sẽ là người nổi tiếng nhất đấy.”

    “Xạo quá!”

    Koi bật cười, lắc đầu nguầy nguậy như thể lời anh chỉ là một câu đùa vui. Ashley cũng không buồn đính chính.

    Chẳng cần phải nói những lời làm em tổn thương đâu mà.

    Nếu anh muốn cậu biết sự thật, có lẽ sẽ phải kể cả những tin đồn độc địa đang lan truyền ngoài kia. Nhưng phản ứng của Koi sẽ ra sao thì anh không thể đoán trước, vậy nên chẳng việc gì phải mạo hiểm. Với Ashley, việc để cậu – người mà anh yêu thương nhất – xuất hiện trước đám đông đã là một nỗ lực lớn lắm rồi, thậm chí là quá sức chịu đựng của anh. Koi của anh, người anh khó khăn lắm mới có được, vậy mà đám người kia chẳng tốn chút công sức nào cũng được ngắm nhìn em – thật bất công biết bao.

    “Đi lần này xong, từ sau anh sẽ không đi nữ.”

    Ashley nói, trong lòng thầm nghĩ một lần là quá đủ rồi. Nhưng Koi lại không cùng suy nghĩ với anh.

     “Không đâu, nếu việc này giúp ích cho anh, em sẵn sàng đi bao nhiêu lần cũng được. Với lại, em thấy chắc sẽ vui lắm.”

    “Chẳng vui đâu.”

    Ashley đáp nhanh với giọng hơi gắt.

    “Em sẽ thất vọng đấy, toàn những lời sáo rỗng thôi.”

    Đúng là thế thật. Dù sao mục đích của họ cũng chỉ là tiền, cứ ném cho một ít rồi về sớm là xong. Koi nghiêng đầu, khẽ “Ừm?” một tiếng, rồi lại mỉm cười.

    “Nhưng chỉ cần được ở bên anh, em ở bao lâu cũng vui.”

    Ôi, Koi. Ashley bật cười, lại cúi xuống hôn lên môi cậu. Anh chỉ muốn ở riêng với em thôi, đồ ngốc ạ.

    Koi chẳng hề hay biết suy nghĩ ấy, chỉ khép mắt lại, hé môi đón nhận nụ hôn. Ashley nhẹ nhàng lùa lưỡi vào, chậm rãi khám phá khoang miệng cậu, rồi khẽ thở dài một tiếng trầm thấp. Anh chỉ muốn quay xe về nhà ngay bây giờ thôi.

    Đáng tiếc, mong muốn ấy không thể thành hiện thực. Khi môi anh vừa chạm vào lớp áo mỏng của Koi, định ngậm lấy một bên ngực cậu, chiếc xe đã đến nơi. 

    ***

    Căn phòng lớn với những chiếc đèn chùm khổng lồ treo cách nhau đều đặn sáng rực như ban ngày, dù mặt trời bên ngoài đã dần lặn xuống. Đám đông ăn vận lộng lẫy tụ tập nơi đây vẫn cười nói rôm rả, đầy sức sống, như thể giờ này vẫn là giữa trưa nắng gắt. Họ trao đổi với nhau đủ thứ chuyện – từ những lời bông đùa vu vơ, xu hướng mới nhất, đến vận may hay bất hạnh của ai đó được nhắc đến như một chủ đề chẳng mấy quan trọng. Nhưng trong ánh mắt họ, sự tham lam vẫn lấp lánh, luôn dò xét xem có thông tin nào đáng giá để nhặt nhạnh hay không.

    Và trong đám đông ấy, ánh nhìn của họ thường xuyên liếc về phía cửa ra vào, chờ đợi một cặp đôi duy nhất. Không, phải nói rằng cặp đôi ấy chính là lý do chính khiến mọi người có mặt ở đây hôm nay.

    Ashley Miller.

    Với chiều cao hơn hai mét, từng là vận động viên khúc côn cầu trên băng thời trung học và giành danh hiệu MVP, Ashley sở hữu một thân hình rắn chắc được tôi luyện qua năm tháng cùng gương mặt ngọt ngào cuốn hút. Mái tóc vàng nhạt gần như ánh bạc kế thừa từ dòng máu của cha anh càng khiến anh trở thành hình mẫu mà ai cũng ao ước. Không chỉ vậy, anh còn là giám đốc điều hành của một trong những công ty luật hàng đầu Bắc Mỹ. 

    Đôi mắt tím đậm của anh là dấu hiệu rõ ràng nhất cho đặc điểm di truyền đặc biệt ấy. Trên toàn thế giới, chỉ một số ít người mang gen Alpha trội tối thượng sở hữu đôi mắt màu tím này. Màu mắt thay đổi ngay khi gen biểu hiện, kết hợp với chất dẫn dụ tỏa ra một mùi hương ngọt ngào quanh anh, khiến anh như một tồn tại xa rời thực tại. Vì thế, vô số người ngưỡng mộ và khao khát anh, nhưng đồng thời, anh cũng trở thành đối tượng bị ghen ghét. Chuyện căm hận những gì không thể sở hữu vốn chẳng phải hiếm.

    Đôi khi, sự thù hận ấy lại chuyển hướng sang người mà đối tượng ấy chọn. Và thế là, sự chú ý của cả bữa tiệc hôm nay gần như dồn hết vào người đàn ông đi cùng Ashley Miller.

    Conner Niles.

    Người bạn đời lần đầu tiên xuất hiện cùng Ashley Miller tại một bữa tiệc lại bình thường đến mức gây sốc. Nói một cách lạnh lùng, một người như cậu lẽ ra cả đời chẳng bao giờ có cơ hội đứng chung không gian với những kẻ đang tụ tập ở đây. Một người đàn ông sống ở một thế giới hoàn toàn khác lại trở thành bạn đời của Ashley Miller và xuất hiện tại nơi này – thật khó tin.

    Các tờ báo lá cải điên cuồng đào bới quá khứ của Conner Niles. Theo những gì được tiết lộ, cha mẹ cậu ly hôn từ khi cậu còn nhỏ, một người đã tái hôn và cắt đứt liên lạc, còn người kia qua đời sớm. Chưa dừng lại ở đó, hồi trung học, cậu là một kẻ cô độc chẳng có mấy bạn bè, thậm chí từng làm hoạt náo viên để kiếm điểm. Một bức ảnh chụp cậu mặc đồng phục nữ cùng các hoạt náo viên khác trong album tốt nghiệp cũng bị lôi ra ánh sáng.

    Không rõ họ moi được tấm ảnh trong niên giám tốt nghiệp ấy bằng cách nào, nhưng câu chuyện về Koi đã khiến cả nước Mỹ xôn xao một thời gian dài, trở thành đề tài bàn tán của đám người lắm lời. Dù đã cố gắng học hành để tích lũy điểm số, cậu cuối cùng lại không vào đại học, mà hiện tại đang kiếm sống bằng nghề thợ sửa ống nước.

    Một nàng Lọ Lem thế kỷ hiếm có, cuộc hôn nhân giữa một anh chàng bình thường, nghèo khó, từng học cùng trường trung học, với giám đốc điều hành của công ty luật Miller.

    Còn gì hấp dẫn hơn một chủ đề như thế này nữa chứ? Người ta bàn tán về câu chuyện ấy như thể đó là một vụ scandal giữa hoàng gia và thường dân. Sau khi tốt nghiệp trung học, Ashley trở về miền Đông để học đại học, còn Koi ở lại miền Tây. Gần mười năm sau, họ tái hợp ở miền Đông và đi đến hôn nhân – một sự kiện lãng mạn đến mức nào.

    Dĩ nhiên, đó chỉ là những lời nói tích cực. Trong một bài báo đầy ác ý, Koi bị gọi là kẻ đào mỏ. Họ viết rằng cậu đã tiếp cận Ashley Miller bằng một kế hoạch tỉ mỉ suốt mười năm trời, và đáng kinh ngạc thay, kế hoạch ấy lại thành công.

    CHƯƠNG TRƯỚCMỤC LỤCCHƯƠNG SAU