Kiss me if you can – Hôn tôi đi nếu anh có thể: Chương 5c

Phát tình

 Josh sững người vì ngạc nhiên.

Mùi khói thuốc cay nồng còn vương lại sau lưng, có lẽ hắn ta đã đi ra ngoài để hút thuốc đây mà, với lại Isaac và Henry cũng đang ở đâu đó gần đây chứ nhỉ. Với suy nghĩ đó, anh nhanh chóng tìm kiếm xung quanh nhưng chỉ thấy mỗi Chase mà thôi.

‘Họ đang nấp ở đâu đó khuất tầm nhìn chăng?’

Nếu là Chase, chẳng ai can tâm tình nguyện mà đi theo để hắn phát bực cả, đúng như vậy thì tất nhiên là họ đang ẩn nấp và canh gác.

Trong mọi trường hợp, rất khó để đi theo Chase. Anh nghĩ rằng mình sẽ bị đập cho một trận nữa nếu làm phiền đến hắn, như Henry đã bị ném điện thoại vào đầu lần đó vậy.

Cách duy nhất là lùi lại, với tình huống như vậy, anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc quay đầu và biến khỏi đây. Josh đưa ra quyết định và lùi lại một bước, thế nhưng anh cảm thấy cuộc đời mình không được may mắn cho lắm.

Đột nhiên Chase quay đầu lại và ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của Josh, trong khoảnh khắc ấy Josh đứng hình ngay tắp tự.

Anh đã có thể tránh mặt hắn ta thành công cho đến nay, nhưng khi anh đối mặt với tình huống này thì hoàn toàn không có nơi nào để chạy cả. Josh nhìn hắn, trong lòng cảm thấy bức bối

Sự im lặng của khu vườn yên tĩnh khiến anh thấy cảm xúc đang dần trở lên hỗn loạn. Tiếng ồn từ biệt thự, nơi bữa tiệc đang diễn ra sôi nổi kia và tiếng la hét yếu ớt từ xa xăm vọng lại, cả tiếng lá xào xạc khi gió thổi qua. Trong khoảng không tĩnh lặng giữa Josh và Chase đều nghe thấy rõ mồn một.

‘A.’

Đột nhiên, một mùi hương ngọt ngào quyện lại nơi đầu mũi, đó là mùi chất dẫn dụ của Chase. Khi nhận ra điều này, tim anh đột nhiên đập mạnh, rồi bình tĩnh lại một cách kì lạ. 

Chase im lặng một cách đáng ngạc nhiên. Hắn ta không ném bất cứ thứ gì, không tỏ ra khó chịu hay thậm chí chửi bới anh như mọi ngày. Josh chợt cảm thấy cơ thể mình thật mệt mỏi.

‘Không lẽ hắn không cảm giác được có người đang ở gần ư?’

Khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra dưới ngọn đèn đường chiếu sáng khu vườn thật đáng thương. Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đó, tim anh đập loạn xạ. Một cơn gió thổi qua khiến tóc Chase rối tung đổ từng dải bóng dài xuống hàng mi dài.

Trong tích tắc, mặt hắn ta sáng bừng lên, Josh vô thức che miệng bằng một tay. Khi anh vừa khó khăn nuốt xuống một ngụm khí thì Chase quay đầu lại như thể hắn đã nghe thấy.

Ngay lập tức, ánh mắt họ chạm nhau. Mắt Chase nheo lại, còn Josh chỉ biết nín thở.

Chase đưa điếu thuốc lên môi. Sau một hồi hít khói, đầu thuốc đỏ rực bốc lên. Chậm rãi thở ra khói, hắn hất nhẹ mái tóc rối tung bằng ngón tay thon dài đang cầm điếu thuốc.  Đột nhiên, anh thấy những ngón tay ấy run lên.

 “A” Josh thở dài.  Lẽ ra, anh chỉ nên đi vòng về phía sau và giả vờ như không biết.  Giờ hối hận đã quá muộn màng, bây giờ khi nhìn thấy khuôn mặt đó anh không thể quay đầu bỏ đi được nữa.

Anh biết người đàn ông này là một thằng khốn nạn, anh biết hắn thỉnh thoảng sẽ lên cơn mà vung nắm đấm, và anh biết rằng ngay khi anh mở miệng, tất cả các loại câu chửi thề sẽ chĩa thẳng về phía anh làm cho anh cảm thấy bẩn thỉu tột độ.

Dù vậy, Josh không thể rời đi.

Đột nhiên, Chase cười nhẹ. Cùng lúc đó, tim Josh bắt đầu đập như điên. Môi anh mở ra, và một giọng nói cất lên ngay bên tai như đang thì thầm.

 “Sao còn chưa chịu cút đi mà còn đứng đó hả? Thằng chó chết tiệt này.”

Chính lúc ấy, trái tim đang đập thình thịch đã ngưng lại và thay vào đó Josh nhanh chóng kìm nén cơn tức giận đang chực bùng phát, không có ai trên thế giới này mà không bị người đàn ông kia đối xử như một tên khốn nạn cả. Josh lạnh lùng đáp.

“Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu.”

Khi nghe những lời tưởng chừng như vô lí nhưng lại khá thuyết phục ấy, Chase bất ngờ bật cười.

“Trông như một con chó ấy nhỉ.”

Hắn nhìn thì như tự lẩm bẩm một mình, nhưng rõ ràng là cố tình nói cho Josh nghe. Josh mở miệng mà không cần suy nghĩ.

“Cậu không thích chó, vậy tôi có nên trở thành một con mèo không?”

 Ngay lập tức, Chase cau mày và nhìn anh.  Josh nhanh chóng mỉm cười.

 “Tôi đùa thôi.”

 “…”

Tất nhiên trò đùa đó không có tác dụng.  Josh quay đầu đi, giả vờ như không biết gì hết.

 “…”

 “…”

Những âm thanh yếu ớt thi nhau vang vọng lại nơi đây. Tiếng ồn ào của sảnh tiệc xen lẫn tiếng hò hét của những người hâm mộ cuồng nhiệt ở đằng xa, nhưng nó quá nhỏ để có thể phá vỡ sự im lặng giữa họ.

 Phù.

Chase hút một hơi nữa rồi thả điếu thuốc đã hút gần hết xuống sàn, Josh lặng lẽ quan sát hắn ta dùng đôi giày của mình dập tắt tàn thuốc ửng hồng. Chase lôi trong túi ra hộp thuốc khác và khéo léo cầm lên một điếu rồi cắm nó trên miệng.  Nhìn thấy hắn giơ giơ như đang mời mình, Josh lắc đầu từ chối.

“Ồ, không cần đâu.”

Chase thu tay lại, rút ​​bật lửa và châm thuốc.

“Tại sao?  Anh đã từng hút thuốc trước đây rồi mà. “

Chase hỏi, hắn rít thêm một hơi. Josh thản nhiên đáp.

“Đúng, tôi đã từng, nhưng bây giờ bỏ rồi…”

Hắn ta ngừng nói trong một lúc, khuôn mặt của Chase hiển lộ rõ trong tầm nhìn của anh. Hắn nở một nụ cười ranh mãnh và đôi mắt híp híp nhìn anh.

 “…”

 “…”

Josh không nói lên lời trong giây lát mà nhìn vào khuôn mặt của Chase, đó là lần đầu tiên tâm trí anh trống rỗng như vậy.

“Cậu ta còn nhớ sao? Người đàn ông này, về mình?’

Josh không biết phải phản ứng thế nào về sự thật khó tin này nữa. Hắn từ từ đưa điếu thuốc lên miệng, ánh mắt của Chase vẫn dán chặt vào Josh khi hắn ta thổi ra một làn khói dài.

 “…Từ khi nào, sao lại bỏ thuốc?”

 “Không rõ nữa.”

 Josh ngập ngừng một chút, nhưng Chase chỉ nhìn chằm chằm vào anh với một nụ cười nhẹ, như thể đó là một câu chuyện hài vậy. Vẻ mặt xấu hổ của Josh làm cho hắn cảm thấy vô cùng hài lòng. ‘Mình đã bao giờ cảm thấy thoải mái thế này chưa?’ Chase cũng nhàn nhạt hỏi lại

“Nó rất quan trọng sao?”

 “…”

Josh ngậm chặt miệng. Hắn nói đúng, không quan trọng khi nào hoặc bằng cách nào. Anh chỉ cảm thấy tò mò mà thôi.

‘Sao người đàn ông này lại nhớ rõ chuyện đó nhỉ?’

 Khi đang nhớ lại ký ức về cái đêm Chase di chuyển hông dữ dội trên cơ thể mình, một mùi hương lạ hòa quyện với thuốc lá chợt ngăn dòng suy nghĩ của anh lại, mùi chất dẫn dụ quen thuộc của Chase được pha trộn với mùi hương của các Omega khác. Trong phút chốc, một góc trái tim anh lạnh đi.

‘Hắn chắc đã chơi vui vẻ với ai đó trong bữa tiệc rồi nhỉ?’

 Xét về đời tư lăng nhăng của cácAalpha trội là có thể đoán ra được.

 Chase Miller cũng không ngoại lệ, anh đã tận mắt chứng kiến ​​họ đi các buổi tiệc đó rồi.

Josh nghĩ rằng anh đã suy luận một cách hợp lý. Tuy nhiên, điều duy nhất khiến anh cau mày là Chase thật sự rất thảm hại.

Josh phớt lờ hắn ta và cố gắng bỏ đi, nhưng tiếc là may mắn đã không gõ cửa.  Ánh mắt của Chase vốn luôn dán chặt vào Josh đã mờ đi, và hắn luôn không ngừng cau mày, lại còn phát ra tiếng rên rỉ nữa. Josh chớp mắt ngạc nhiên.

“Cậu Miller?”

Anh khẩn thiết gọi, nhưng hắn không hề trả lời.  Tuy nhiên, khi thấy hắn ta cúi xuống, hai tay ôm lấy đầu và gập người lại kia anh đã cảm nhận thấy có gì đó bất thường.  Nếu tức giận, hắn đã giẫm chân bùm bụp trên sàn vài lần rồi sẽ bình tĩnh trở lại.  Tuy nhiên, cái tư thế cuộn người lại ôm chặt lấy đầu này là gì đây?

‘Có chỗ nào cảm thấy không khoẻ ư?’

Điếu thuốc hắn đang hút dở cũng rớt thẳng xuống nền đất, rõ ràng là Chase đã đánh rơi nó.  osh chạy đến chỗ hắn ta.

“Cậu Miller, có sao không?”

Haa.

Tiếng thở dồn dập của Chase vang lên trong khu vườn tĩnh mịch đặc biệt lớn đến chói tai. Dường như nó bỏ xa tiếng ồn từ biệt thự, nơi bữa tiệc đang diễn ra sôi nổi, và cả tiếng la hét yếu ớt từ bên ngoài kia nữa.

Giữa hai người họ chỉ có một sự tĩnh lặng vô định, âm thanh của tiếng lá xào xạc bị gió làm xáo trộn khắp không gian trống rỗng cũng chợt ầm ĩ đến bất thường.

Khuôn mặt tái nhợt lộ ra dưới ánh đèn đường. Chính là khuôn mặt ấy, không có gì khác biệt so với lúc đó cả, là khuôn mặt thấm đầy nước mắt nhuốm cùng màu ánh trăng ngày hôm đó. Chase hôm nay cũng không hề có chút phòng bị nào y hệt như ngày đó. Hắn trông đầy mệt mỏi, như thể tất cả sức lực trong cơ thể đã bị rút hết.

[Trans: ý Josh đang nhắc đến ngày Chase đi party về xong vì chơi thuốc quá liều nên mê man vừa mơ vừa khóc ở phòng] 

 Tim anh đập liên hồi.  Mái tóc được nhuộm đen nhánh phủ kín khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, nhưng có vẻ hắn đã không còn sức lực để vén chúng lên nữa. Josh vô tình mà đưa tay ra tính vén đi những lọn tóc đó, chợt anh bừng tỉnh.

Không được, phải ra khỏi đây thôi.  Có lẽ Isaac và Henry đang quan sát từ một nơi nào đó gần đây, thật kỳ lạ và nực cười làm sao khi họ thấy cảnh tượng anh bị mê hoặc như thế.

Nhưng Josh còn chưa kịp nghĩ ra cái cớ, Chase đã quay đi trước. Nhìn hắn đột ngột rời đi như thế anh chợt thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút tiếc nuối.  Anh phải tự trấn an bản thân không có thời gian để suy nghĩ tới mớ cảm xúc vô nghĩa như vậy nữa. 

 … Ơ?

Trong một khoảnh khắc, Chase bước đi loạng choạng. May mắn thay hắn đã lấy lại được thăng bằng ngay lập tức, nhưng nó kỳ lạ thật đấy. Vì ngạc nhiên, Josh bước đến gần hắn và hỏi.

 “Cậu Miller, cậu ổn chứ?”

Anh muốn nói thêm một câu nhưng hắn ta lại đi tiếp, Josh nhanh chóng nhìn xung quanh. Không có cảm giác đang có người ở gần đây, anh không nghĩ Isaac và Henry lại đều vắng mặt như thế này được.

 “Cậu Miller.”

Anh gọi tên hắn lần nữa nhưng vẫn không có lời hồi đáp nào cả, mỗi một lần hít thở sâu là làn da của hắn lại thêm tái nhợt đi.

“Cậu Miller.”

Haa haa…

Anh lại gọi tên hắn, mặc dù là anh ở ngay bên cạnh cất tiếng gọi, nhưng với Chase đó là một thứ âm thanh tưởng chừng như ở nơi xa xôi nào đó vọng lại.  Thái dương của hắn giật lên từng cơn, miệng thì khô khốc, cảm giác như có thể nghe được tiếng tim mình đang đập thình thịch ngay bên tai vậy. Hắn không thể mở mắt vì cơn chóng mặt và đau đầu đang cùng nhau ập tới, cuối cùng, Chase nhắm mắt lại với một tiếng rên yếu ớt.

“Cậu Miller!”

Josh gọi tên hắn hết lần này tới lần khác. Khi vừa thấy hắn khó khăn mở mắt, anh lại càng thêm lo lắng. Chỉ sau khi thấy rằng góc nhìn cảnh vật xung quanh đã thay đổi, Chase mới nhận ra mình đã gục ngã từ lúc nào không hay.

“Bỏ ra.”

 Mặc cho Josh cố đỡ hắn lên, Chase vẫn mạnh bạo hất tay anh ra. Josh ngay lập tức lùi lại.

Chase ngay lập tức trừng anh bằng đôi mắt đỏ ngầu, rồi thô bạo đứng dậy. Nhưng đó chắc chắn không phải là một lựa chọn tốt rồi, đứng dậy đột ngột như thế khiến cơn chóng mặt nặng nề ngay lập tức ập đến, làm ngã người về phía trước.

 “Cậu Miller!”

Cảm giác như bản thân sẽ đập thẳng mặt xuống sàn ngay lập tức. Ngay cả trong tình trạng chóng mặt tột độ, Chase vẫn suy nghĩ tới việc có nên che mặt mình lại hay không, sau đó hắn nhận ra rằng mình đã lo lắng vô nghĩa. Khi Chase mở mắt, Josh đang ôm hắn và cúi đầu nhìn xuống.

“Cậu Miller, tôi sẽ gọi xe cấp cứu nhé?  Cậu có ổn không?”

Josh hỏi lại. Chase chậm rãi chớp mắt, hắn nhận ra rằng nửa người mình đang nằm trên đùi Josh. Chase thậm chí còn không nghĩ tới việc đứng dậy, tất cả những gì hắn làm là mấp máy môi.

 “Cậu nói gì cơ?”

Josh ghé tai lại gần, cố gắng thu vào tai giọng nói yếu ớt kia. Mái tóc màu vàng nâu mềm mại của Josh chọt chọt vào mũi Chase làm hắn khó khăn trả lời, nhếch mép nói.

“Đủ rồi.”

Josh giữ nguyên tư thế đang cúi thấp mà quay lại nhìn Chase.  Hắn bất giác nhìn chằm chằm vào mặt anh khiến Josh không thoải mái cho lắm khi cứ bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào mình.

Anh vội vã nhìn xung quanh, nhưng không có dấu hiệu của người khác ở gần. Josh cố gắng liên lạc với Isaac hoặc Henry, nhưng không ai trả lời cả. Đúng thật là họ đã vắng mặt cùng một lúc rồi.

‘Mấy cái tên này bị điên rồi?’

 Buông một câu chửi thề, anh đành liên lạc với Mark.

 “Mark, anh có nghe thấy tôi nói không? Josh đây, Mark!”

 […Ừ,… có… hả?]

Đường truyền không được tốt. Josh cố nén sự thất vọng của mình, để lại một tin nhắn thoại rồi vội vàng chuyển sự chú ý đặt lại trên người Chase.

Haa haa.

Hơi thở của hắn gấp gáp hơn trước, mùi chất dẫn dụ từ trong cơ thể dần dần toả ra nồng nặc.  Josh đã hy vọng không có điều tồi tệ gì sẽ xảy ra, nhưng có lẽ linh cảm của anh đã đúng rồi, rõ ràng là Chase đang trong kỳ phát tình. Nhìn biểu cảm này là biết, đôi má ửng hồng không thể che giấu, mồ hôi lạnh đổ đầy trên thái dương và hơi thở khó nhọc nặng nề này nữa.

Muốn chữa bệnh thì phải dùng đúng thuốc.

Mùi chất dẫn dụ sẽ ảnh hưởng tới một Omega như Josh cực kì nghiêm trọng, nhưng anh không thể kéo dài thời gian thêm nữa. Ngay giờ đây, mùi chất dẫn dụ của Chase càng lúc càng mạnh. Nếu cứ mặc nó xảy ra, bản thân hắn ta sẽ đánh mất lý trí và bị nó cuốn theo không thể ngừng lại được mất.

Do dự một lát, Josh liếc xuống phía dưới của hắn ta. Đúng như anh nghĩ, nơi đó của hắn đã căng cứng lên rồi.

Sẽ rất đau đớn nếu anh cứ để nó như thế này mãi.

Chase cố gắng đẩy Josh ra trong khi tâm trí hắn còn chưa tỉnh táo.  Anh nhìn xuống Chase,

ghì chặt lấy vai hắn và sau đó dùng bàn tay trượt xuống nơi phía dưới kia.

“Cậu Miller.”

Anh mở miệng một cách bình tĩnh nhất có thể, như thể không có chuyện gì xảy ra, cũng như thể đang cố trấn an Chase, nhưng lại không hiệu quả với hắn.

“Bỏ ra, tên… chó… chết tiệt này.”

Nhưng Josh lại nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy vì sợ hãi và ghê tởm kia, Chase trở nên tức giận, giơ tay còn lại lên đấm vào mặt anh một cú.  Âm thanh rít lên, nhưng anh lại chẳng cảm thấy gì cả.

 ‘Ơ.’

“Cậu Miller!”

Josh hét lên, nhanh chóng nắm lấy vai hắn rồi kéo lại gần. Đột nhiên, anh trượt chân và suýt đập đầu xuống sàn. Khi Josh cố gắng tóm lấy kéo hắn ta lại, Chase đập mặt mình vào bờ vai cứng ngắc của Josh. Không có cảm giác đau đớn gì cả, đó là do toàn thân hắn đang nóng lên và hầu như chẳng thể cảm nhận được bất cứ thứ gì khác nữa

Lúc này trong đầu Chase chỉ có một suy nghĩ duy nhất, từng tế bào trong cơ thể như đang gào thét. Hắn nghiến chặt răng kiềm chế khao khát điên cuồng, chợt có một hương thơm như mùi chất dẫn dụ của ai đó phảng phất bay tới đầu mũi của Chase.

‘Mình không thể làm thế.’

 Chase lờ mờ nghĩ, cả cơ thể chìm trong cảm giác chóng mặt buồn nôn khó tả.

 Mùi hương kia không lưu lại lâu. Tại sao cái mùi đó cứ như mùi chất dẫn dụ vậy nhỉ?

Thủ phạm đã quá rõ ràng, chắc hẳn bộ não của hắn đã trở nên hỗn độn khi lúc nãy bị kích thích bởi mùi chất dẫn dụ nên mới nhầm lẫn như thế. Nếu không, ở đây chỉ có hai người duy nhất là anh ta và mình, hơn nữa người đàn ông này còn chắc chắn là một Beta. Chase nghiến răng với niềm tin mãnh liệt là như thế.

Bộ não tưởng chừng như phát điên lên vẫn có thể nhận ra mùi hương kì lạ đó, mặc dù nó không thực sự tồn tại. Omega luôn để lại những thứ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu của Alpha.

‘Ả Omega đó, mình sẽ giết cô ta.’

Chase rên rỉ, tiếng nghiến răng vang lên chói tai.  Nhưng Josh không vì thế mà sợ hãi trước hắn, anh để Chase tựa đầu vào vai anh mặc hắn đang run rẩy và thở hồng hộc. Đúng là một câu chuyện buồn, thì ra Alpha trội cũng có những lúc thể hiện ra bộ mặt suy yếu như thế này nhỉ? Anh tiếc nuối nghĩ, có lẽ nó trở nên đặc biệt hơn bởi người này này là Chase Miller.

“Cậu Miller.”

Josh lắc đầu hết sức để kiềm chế tâm trí đang bị vẩn đục bởi chấn dẫn dụ, sau đó anh mở miệng bình tĩnh nhất có thể.

 “Tôi nghĩ sẽ ổn hơn nếu cậu được giải phóng chút chấn dẫn dụ. Có vẻ như chúng ta không có đủ thời gian để gọi ai đó tới đây ngay bây giờ, nên là liệu tôi có thể giúp cậu không? ”

 “Hả, giúp…cái gì?”

 Chase lắp bắp rặn ra từng chữ cùng hơi thở gấp gáp, Josh do dự một lúc rồi hạ quyết tâm và đưa tay ra.

“Ở nơi này.”

 Anh cố tình nắm lấy phía trước của Chase. Trong một khoảnh khắc, Chase hít một hơi thật mạnh và vung tay ra. Trong tình huống này đó là một phản xạ đáng kinh ngạc, nhưng lần này Josh đã tránh được.

 “A.”

 Chase lại rơi xuống mặt đất, lần này anh không thể đỡ được nữa mà chỉ có thể ngăn cho hắn không đập đầu xuống đất.  Josh nhanh chóng đưa tay kia ra và nắm lấy đầu hắn ta, cũng vì vậy mà tay của Josh đập mạnh xuống sàn, nhưng điều đó chẳng là gì cả.  Vấn đề là ngay sau đó, Chase đã tung thêm một cú đấm vào người anh, lần này Josh có thể dễ dàng bắt lấy nó

Đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh một cách dữ tợn, lưng hắn ta run lên bần bật. Josh cố gắng kìm nén hơi thở gấp gáp vì phấn khích đang trực trào ra kia

 “Cậu có ổn không?”

 Chase run lên trước câu hỏi của Josh.  Không kìm được tức giận, hắn mở miệng.

 “Cái thằng khốn chết tiệt, làm sao…mày dám…”

 “Đúng thế, tôi lỡ động vào bộ phận sinh dục của khách hàng mất rồi nè. Tôi rất thành tâm xin lỗi ạ.”

Đó là giọng điệu không hề hối lỗi mà anh hay dùng để ứng phó lại mỗi khi bị chửi bằng mấy cái từ tục tĩu như th.  Nhưng điều đó giờ không quan trọng nữa, Josh chú ý đến việc xoa dịu Chase hơn.

Chase bây giờ đang run rẩy vì bị chọc tức.  Không thể kìm chế được sự phấn khích, anh hít một hơi thật sâu rồi vui vẻ tung tăng xoay người.  Kết quả là, Josh đã làm rơi hắn mất.

Tiếng rên đau đớn phát ra từ sâu trong cổ họng Chase cất lên như thể muốn xé rách cuống họng vậy. Josh một lần nữa chạy về phía hắn, nhưng bị Chase khước từ.

“Đừng chạm tay vào người tao, địt mẹ. Tao sẽ giết mày…nếu mày dám làm thế. Tao sẽ giết mày!”

Bây giờ hắn không thể nói hẳn hoi được nữa, chỉ có thể vừa nghiến răng vừa cố phun ra những câu từ độc địa. Josh cố gắng xoa dịu hắn, nhưng Chase liều lĩnh hơn anh nghĩ nhiều

“Biến đi, cút khỏi đây! Có nghe không? Thằng khốn đần độn này!  Nếu không tao giết mày chết mẹ cho bây giờ!”

Cứ như có một sợi dây cuốn quanh cổ, Chase vẫn điên cuồng hét lên rồi cố gắng đứng dậy và bỏ đi, nhưng cơ thể hắn lại không theo ý muốn. Hắn gần như bổ nhào về phía trước, đỡ khoang ngực đang phập phồng lên xuống vì những lần hít thở nặng nhọc gấp gáp. Anh cảm thấy như mình sẽ chết mất nếu tiếp cận hắn, Josh không thể chịu đựng được nữa trước sự ngang ngược Chase khi hắn cứ liên tục không cho anh chạm vào người.

  “Cậu sẽ làm gì nếu chấn dẫn dụ tích tụ nhiều quá mức rồi bất tỉnh ra đó hả?”

 Hắn gần như phản ứng lại ngay lập tức, anh chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của Chase khó coi như vậy.

 A, hình như là lần thứ hai rồi nhỉ?

Josh nghĩ nghĩ, hắn ta đã ngủ trong đau đớn ngày hôm đó, lại giống hệt một cách kỳ lạ với khuôn mặt hiện tại. Josh hít một hơi thật sâu, che giấu sự bất lực khi nhìn thấy Chase liên tục run rẩy, anh bình tĩnh tiếp tục nói.

“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng với tình trạng hiện tại, cậu sẽ khó mà giữ được lâu. Nếu cậu không muốn tôi giúp, vậy thì tôi sẽ tìm một người đã ngủ với cậu khi nãy nhé?  Mặc dù không biết liệu có kịp hay không nữa”.

 Đó là tất cả những gì anh có thể nghĩ đến.  Mùi hương của Omega kia có lẽ vẫn sót lại, chắc hẳn họ chưa tách nhau ra được bao lâu nên sẽ dễ dàng tìm thấy người kia hơn.

Anh đã nghĩ nó chỉ đơn giản như thế, nhưng phản ứng của Chase hoàn toàn khác với những gì anh nghĩ.  Hắn có sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi không thốt ra được một lời nào cả.  Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào Josh, nhưng còn lâu anh mới nhìn lại hắn.  Đúng hơn, Josh cảm thấy hơi nhói lòng trước đôi mắt run rẩy dường như đang sợ hãi điều gì đó của hắn.

 “Cậu Miller?”

Trước giọng nói cẩn trọng của Josh, Chase giật mình như thể lý trí đã quay trở lại. Josh muốn đợi hắn đưa ra quyết định của mình, nhưng cũng không thể chờ quá lâu được.  Bởi vì mùi chất dẫn dụ nồng nặc bao quanh anh từ nãy đến giờ đang dần khiến lý trí của anh rơi vào tình thế nguy hiểm. Nếu không nhanh lên chắc anh sẽ nhảy bổ lên người Chase mà làm chuyện không nên xảy ra mất.

Chase nghiến răng cau mày, rồi đột nhiên lấy cả hai tay che mắt.

“Mẹ kiếp…!”

 Những lời tục tĩu lại tuôn ra từ miệng hắn ta. Josh nhìn Chase đang nằm trên bãi cỏ mất một lúc, rồi hỏi lại một lần nữa.

“Vậy tôi có thể làm nó bắn ra giúp cậu không?”

CHƯƠNG TRƯỚCMỤC LỤCCHƯƠNG SAU

2 thoughts on “Kiss me if you can – Hôn tôi đi nếu anh có thể: Chương 5c

  1. Ui~ chương sau liệu sẽ có H? cái đà kiểu này chắc chỉ súng bên súng thui chứ không làm gì đâu nhỉ? Nói chứ tự nhiên tui thất Chase khá tội nghiệp. Lần đầu tiên thấy hắn có thể nói chuyện tử tế với một người cụ thể là Josh chứng tỏ hắn cùn không hoàn toàn xấu tính. Hẳn là hắn phải chịu đựng đả kích cực lớn trong quá khứ mới sinh ra tính cách ác liệt như vậy….

Comments are closed.